Chương trước
Chương sau
"Đông Vĩnh thành, sao vậy?"  

 

Quân Phụng Thiên nhìn ánh mắt cổ quái của mấy người, không khỏi hỏi.  

 

Kế Bạch Phàm lập tức nói: "Ngươi không phải là người của biển Nam Thiên nên không biết, trước kia đại bản doanh của bá chủ duy nhất ở biển Đông Tiên - Đông Hoàng cung chính là Đông Vĩnh thành!"  

 

Vương Dã cũng kinh ngạc nói: "Di tích cổ này đúng là Đông Vĩnh thành! Đây là nơi năm đó Đông Hoàng cung vươn lên, về sau trở thành khu vực nòng cốt chân chính!"  

 

Kế Bạch Phàm và Vương Dã là người sống ra ở biển Nam Thiên.  

 

Đương nhiên bọn họ cũng hiểu rõ chuyện ở biển Nam Thiên nhất.  

 

Quân Phụng Thiên kinh ngạc nói: "Nếu như vậy, năm đó Đông Hoàng cung bị thế lực lớn ở vùng đất Trung Thiên hủy diệt, vậy Đông Vĩnh thành này chẳng phải là... không còn cái gì sao?"  

 

Tốn công nửa ngày, bọn họ lại tới một phế tích?  

 

Thế lực ở vùng đất Trung Thiên ra tay với thế lực đỉnh cao ở biển Đông Tiên, đó chính là đả kích rất lớn! Một đám cao thủ trên Tiên Quân trực tiếp quét sạch.  

 

Cứ như vậy, Đông Vĩnh thành chẳng phải là trực tiếp hóa thành phế tích rồi sao?  

 

Kế Bạch Phàm lắc đầu nói: "Không không không, không phải!"  

 

"Năm đó, Đông Hoàng cung đúng là bị thế lực siêu cấp ở vùng đất Trung Thiên tiêu diệt, thế nhưng Đông Vĩnh thành lại vẫn được bảo tồn".  

 

Vẫn được bảo tồn?  

 

"Nghe nói Đông Hoàng cung biết mình không thể bảo vệ được bản thân, bởi vậy trước khi các Tiên Nhân cường đại của thế lực siêu cấp kia ra tay đã trực tiếp nhấn chìm Đông Vĩnh thành, hơn nữa nhiều năm qua, không ít người ở biển Nam Thiên đều muốn truy tìm xem rốt cuộc Đông Vĩnh thành đã chìm đến nơi nào, nhưng vẫn luôn không có tin tức".  

 

Vẫn luôn không có tin tức... ánh mắt Quân Phụng Thiên sáng lên.  

 

Đây chính là chuyện cực kỳ tốt! Lúc này Tần Ninh lại không mở miệng, mà chỉ nhìn mảnh đất trống trước cổng chính của Đông Vĩnh thành .  

 

Mảnh đất trống này dài rộng ba trăm trượng, mặt đất được lát từ ngọc thạch màu tím xanh.  

 

"Phụng Thiên, đi theo ta".  

 

Tần Ninh mỉm cười.  

 

"Sao vậy ca?"  

Tần Ninh cười nói: "Thanh Vân, bảo tất cả các võ giả Ngọc Tiên của Thanh Vân cung đi tới đây theo ta".  

 

Mặc dù không biết sư phụ có ý gì, nhưng rất nhanh Dương Thanh Vân đã ra lệnh cho thuộc hạ.  

 

Lần này, Thanh Vân cung cũng dẫn đầu một nhóm võ giả Cửu Thiên Huyền Tiên, Huyền Tiên, Ngọc Tiên đến đây, cộng lại cũng có hơn nghìn người.  

 

Dù sao các thế lực lớn đều rất coi trọng chuyến đi đến di tích cổ lần này, nói chung dẫn nhiều người hơn một tí sẽ an toàn hơn.  


 

Bốn năm trăm người đứng trước cổng chính Đông Vĩnh thành.  

 

Mọi người đều khó hiểu nhìn về phía Tần Ninh. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.