Nghe vậy, Bạch Vân Vũ bực bội nói: “Không đi, không đi đâu”.
Ông ta đột phá tới cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên là thấy đã đủ lắm rồi.
Ông ta cũng hiểu rằng, thiên phú của mình chỉ đến thế thôi nên không cần phải đi vào cái cấm địa kia.
Thật ra, Bạch Vân Vũ biết nếu mình đi đến đó thì sẽ khiến Tần Ninh thêm trăn trở mà thôi.
Tên nhóc này cứ suốt ngày kêu ông ta lão già này lão già kia, ngoài miệng thì có vẻ vô lễ bất kính đó nhưng trong lòng hắn lại rất hiếu thuận.
“Đi đi!”
Tần Ninh không miễn cưỡng nữa bèn nói: “Chao ôi, chỉ sợ chẳng bao lâu sư huynh sư tỷ cũng sẽ thành Cửu Thiên Huyền Tiên, sợ rằng những ngày làm mưa làm gió của lão già người sắp đi rồi!”
Chắc chắn Tần Ninh sẽ dẫn Lạc Hàm Mai và Bạch Nguyên Thuần theo.
Dựa vào thiên phú của hai người họ thì đột phá Cửu Thiên Huyền Tiên không khó.
Nghe Tần Ninh nói thế, Bạch Vân Vũ càu nhàu một hồi rồi cuối cùng vẫn chọn ở lại.
“Nếu đã vậy thì xuất phát thôi!”
Vào giờ phút ấy, Vương Dã cười hì hì, vẫy tay về phía không trung.
“Ca, trận này có lẽ không hợp với ngươi lắm đâu, chịu khó ngồi một bên đi!”
Trước kia, sở dĩ Kế Bạch Phàm và Vương Dã tới chậm là vì đang chuẩn bị đội ngũ chiến đấu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674657/chuong-9894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.