Nghe nói như thế, Đề Hồn Thú mất mát ngồi ở trên vai Tần Ninh nghịch hai móng của mình.
Mà lúc này, Tần Ninh tiếp tục đi tới bãi đá thứ sáu.
Ngọn núi thứ sáu đã sụp đổ, phía trên bãi đá, hào quang bắt đầu lan ra, dần dần ổn định.
Thứ lơ lửng tại trên bệ đá chính là một cung điện lớn chừng bàn tay.
Mà xung quanh cung điện còn có rất nhiều cầu thang và quảng trường.
Nhìn qua giống như là một cung điện vuông vức được rút nhỏ gấp mấy trăm lần, uy nghiêm đứng vững.
Trên bảng hiệu ở cửa chính của cung đình kia khắc ba chữ to.
Vũ Nhạc Cung! Tần Ninh nhìn ba chữ Vũ Nhạc Cung, nhẹ nhàng đưa tay ra đụng vào cung điện.
Một lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ đập vào mặt, rót vào trong đầu Tần Ninh.
Hai chữ Vũ Nhạc dường như muốn ép cả người Tần Ninh thành thịt nát, ngưng tụ ra ở trong hồn hải của hắn.
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, sâu trong hồn hải, phong thần châu tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, gào thét không ngừng lao đến.
Sát khí kinh khủng bộc phát từ trong ra ngoài.
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng.
Muốn chấn nhiếp hắn ở trong hồn hải của hắn, cũng phải xem phong thần châu có đồng ý hay không! Hai chữ Vũ Nhạc cao lớn ngàn vạn trượng kia dưới sự uy hiếp của phong thần châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674618/chuong-9855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.