“Ta không nhìn thấy vẻ bộp chộp nôn nóng nào của người trẻ tuổi, rất tốt”.
Dương Thanh Vân mỉm cười.
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Hiếm khi được Bạch lão nhân khen ngợi”.
“Đi theo ta đi!”
Mấy người rời khỏi võ trường, đi vào trong Thái Ất tiên tông.
Đương nhiên Tần Ninh sẽ không dẫn Dương Thanh Vân đến sơn cốc mà mình đang ở rồi.
Nhiều ngày qua hắn và Vân Sương Nhi ở bên trong sơn cốc trao đổi đạo lý cuộc sống, bên trong vô cùng bừa bộn, có lẽ Vân Sương Nhi sẽ để ý .
Mấy người đi đến giữa sườn một ngọn núi trong tiên tông.
Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, vui vẻ nói không nên lời.
Đây là điều mà lúc nhìn thấy những đệ tử khác không có.
Đồ nhi đồ nhi cũng không phải là nói bậy.
“Sương Nhi, Nhàn Ngư đều đã nói với vi sư chuyện mà các ngươi trải qua mấy năm nay, nhưng sư phụ vẫn muốn nghe ngươi nói một chút”.
Tần Ninh cười nói.
Dương Thanh Vân bưng ấm trà trên bàn lên rót một chén đưa đến trước mặt Tần Ninh.
“Thật ra cũng không có gì hay cả...”, Tần Ninh lại nói: “Bắt đầu nói từ khi các ngươi tiến vào Thái Thượng tiên vực đi...”, “Vâng”.
Câu chuyện này kéo dài ba ngày ba đêm.
Tần Ninh còn thật sự ngồi nghe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674601/chuong-9838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.