Đôi mắt màu máu kia mang theo vài phần kích động, cung kính quỳ rạp xuống đất.
"Sư phụ!"
Gần như hơn hai vạn năm không gặp.
Lý Nhàn Ngư lại được nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng tràn đầy cảm tình nói không nên lời.
"Đứng lên đi".
Tần Ninh tiến lên nâng Lý Nhàn Ngư, đánh giá một lát, không khỏi cười nói: "Không tồi, nhìn qua vẫn có vẻ chất phác, nhưng đã không còn vẻ yếu đuối kia nữa".
Lý Nhàn Ngư bật cười.
Tính tình hắn ta trầm mặc ít nói, lúc đám sư huynh đệ tụ tập chung một chỗ, hắn ta luôn là người nói ít nhất, phần lớn thời gian đều chỉ nghe.
"Trừ hai người ra còn có ai nữa?"
"Còn có Dương sư huynh".
Lý Nhàn Ngư đáp: "Năm đó chúng con bị Tiên Nhân bắt vào Tiên Giới, trong lúc đó có người cắt đứt thủ đoạn của Tiên Nhân, tất cả đám người bọn con đều tản ra, con và Vân sư nương, Dương sư huynh ngẫu nhiên gặp lại, xây dựng Thanh Vân cung, ở trong Ly tộc biển Tây Tiên, cho tới hôm nay...", Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư.
Làm khó cho đệ tử này, lần đầu tiên nói một hơi nhiều như vậy.
Nhưng mà nghe thấy tin tức về Dương Thanh Vân, đáy lòng Tần Ninh vô cùng vui vẻ.
Chín đời lịch kiếp của hắn.
Dương Thanh Vân là người hy sinh lớn nhất.
Dù sao, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674586/chuong-9823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.