Hạng Khoáng Nhật mở miệng nói: "Ngươi biết cái gì về đảo Tử Huyên Hoa thì hãy nói hết ra, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi”.
Nghe nói như thế, Tần Ninh cười ha hả nói: "Ta không biết”.
Nghe thấy lời này, vài vị nhân vật lớn đều nhíu mày lại.
"Hơn nữa...”, Tần Ninh tiện đà nói: "Cho dù ta có biết cái gì, nhưng với điệu bộ này của các ngươi thì đừng hòng ta sẽ nói cho các ngươi biết”.
Khi Tần Ninh vừa dứt lời.
Hạng Minh Chúc bước ra, cười nhạo: "Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng ta rót trà rót rượu cho ngươi, gọi ngươi một tiếng Tần gia, ngươi nói cho chúng ta biết đi, như vậy ngươi mới đồng ý nói?"
Nghe nói như thế, ánh mắt Tần Ninh sáng ngời, còn gật đầu: "Nếu như vậy, ta cũng có thể nghĩ lại”.
Nghe thấy lời này, Hạng Minh Chúc liền ngây ra tại chỗ.
Đậu má!
Tên nhóc này, sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Tới nước này rồi mà hắn vẫn còn dám nói hươu nói vượn!
Mấy vị Cửu Thiên Huyền Tiên khác nghe nói như thế, cũng nhíu mày.
Nói thật, nếu bình thường ở trong Càn Khôn Điện hay Thương tộc, đám Ngọc Tiên nhìn thấy bọn họ đều phải cung kính thi lễ, mà bọn họ thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cái nào.
Bây giờ có thể nói chuyện đã là cực kỳ khách khí rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674567/chuong-9804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.