Từng vị Huyền Tiên, Ngọc Tiên đều liều mạng trốn thoát, nhưng đều hóa thành thi thể, tan xương nát thịt.
Lúc này Bạch Vân Vũ mới thở ra một hơi, cảm giác thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái.
"Nhóc con, thế nào?"
Bạch Vân Vũ nhìn về phía Tần Ninh, cười haha nói.
"Cũng tàm tạm thôi, vì Hạng Minh Chúc chỉ là Cửu Thiên Huyền Tiên nhất trọng thiên, nếu như là cấp bậc nhị trọng thiên, tam trọng thiên, có cho người thần khí có lẽ cũng không làm gì được".
Bạch Vân Vũ hừ một tiếng, lười để ý đến tên nhóc này.
Cách ăn nói của Tần Ninh xưa nay đã như vậy.
Bạch Vân Vũ nhìn ba người Vạn Tuyết Phong, Vạn Tuyết Phù, Bắc Thiên Tâm vẫn còn đang đứng ở bên cạnh sơn môn Thái Ất tiên tông.
Ba người ngây ra như phỗng, đứng tại chỗ, căn bản không dám ho he gì.
Thấy Bạch Vân Vũ đưa mắt nhìn mình, ba người lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Không liên quan đến chúng ta!"
Bắc Thiên Tâm liền nói ngay: "Là do Hạng Minh Chúc, ông ta không nên đến đây để hỏi Tần Ninh cung chủ về chuyện ở đảo Tử Huyên Hoa...", Bạch Vân Vũ hầm hừ nói: "Vậy là ai nói cho Hạng Minh Chúc?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt ba người trắng bệch.
"Quỳ xuống!"
Bạch Vân Vũ bỗng nhiên quát.
Bịch bịch! Ba người run rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674544/chuong-9781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.