Chương trước
Chương sau
 Trên thực tế, Dương Thanh Vân cũng biết.  

 

Nếu sư phụ hắn ở cạnh thì hắn ta còn có thể đột phá nhanh hơn nữa.  

 

Nói không chừng hiện tại hắn ta đã là Tiên Đế.  

 

Nhưng mà, Tiên Giới quá lớn! Hiện tại, hắn ta trông thấy Quân Phụng Thiên thì biết rõ những việc sư tôn gặp phải, biết rằng sư tôn đang ở biển Tây Tiên.  

 

Thế nhưng.... tìm cũng mấy trăm năm rồi mà không có tin tức.  

 

Thậm chí mấy năm nay cũng đã phái người tìm ở cả biển Bắc Tiên và biển Nam Tiên.  

 

Nhưng mà, Thanh Vân Cung cũng gặp phải áp lực từ Đấu Nguyệt Thánh Địa, Thập Tuyệt Minh cũng như gia tộc Bắc Đẩu.  

 

Đồng thời, cũng không có gióng trống khua chiêng tìm kiếm mà chỉ tìm trong âm thầm.  

 

Những năm gần đây đều không có tin tức gì.  

 

Có đôi khi, thậm chí Dương Thanh Vân hoài nghi Quân Phụng Thiên lừa bọn họ.  

 

Nhưng mà… Quân Phụng Thiên có thể nói rõ ràng với cả mấy vị sư huynh đệ và mấy vị sư nương.  

 

Nên nhất định là sư phụ nói cho Quân Phụng Thiên.  

 

Hơn nữa, sư phụ có thể nói cho Quân Phụng Thiên càng chứng tỏ sư phụ rất tin tưởng hắn ta.  

 

“Biển Nam Tiên, biển Bắc Tiên đều không có tin tức, không lẽ lại ở biển Đông Tiên?”  

 

Dương Thanh Vân tự hỏi.  

 

Mặc dù Thanh Vân Cung cũng dấn thân vào hàng ngũ thế lực hàng đầu nhưng giai đoạn hiện tại Thanh Vân Cung còn gặp phải rất nhiều khiêu chiến nên Dương Thanh Vân không thể dốc toàn lực vào đi tìm sư phụ được.  

 

Việc này âu cũng là chuyện bất đắc dĩ.  

 

Rất nhanh, cửa thiên điện được đẩy ra, có ba bóng người bước nhanh vào  

 

Bên trái là một người thanh niên, mặc áo đen, tóc dài buộc lên, khuôn mặt có vài chút nghiêm nghị.  

 

Đặc biệt nhất là đôi mắt có đồng tử đỏ như máu mà không phải màu đen khiến cho người ta có một cảm giác quỷ dị kia.  

 

Cũng may thanh niên đó có một khí chất chất phác, kiệm lời khiến cho cảm giác quỷ dị này yếu đi kha khá.  

 

Phía bên phải là một vị thanh niên trong khá sáng sủa, phóng khoáng, mặc một bộ đồ lụa ôm sát người thể hiện ra vóc dáng thon dài, ánh mắt gian giảo mang theo vài phần ý cười.  

 

Mà ở giữa lại là một mỹ nữ.  

 

Cô gái này có một đôi mắt trong veo, có chút thản nhiên dường như có thể nhìn thấu tất cả.  

 

Mười ngón tay nhỏ và dài, nõn nà, trắng bóc lộ ra phấn hồng tựa như có thể bóp ra nước tới nơi.  

 

Tóc dài đen bóng, tỏa ra một mùi thơm ngát tự nhiên, vòng eo thon thả, tứ chi thon dài, có một loại khí chất siêu phàm thoát tục.  

 

Cô gái mặc một bộ đồ trắng bên trên có hoa văn hình bướm màu đen. Một đầu tóc đen cũng dùng một sợi dây cột thành hình nơ con bướm, ở giữa sợi dây còn có một viên dạ minh châu khắc thành hình con bướm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.  

 

Lông mày cong nhẹ, trên mặt dù không trang điểm nhưng vẫn không dấu được dung nhan tuyệt sắc.  

Cô gái nhìn về phía ba người họ, Dương Thanh Vân đứng dậy và cúi đầu với cô gái.   




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.