Chương trước
Chương sau
 Hắn ta chỉ mong mỏi rằng mấy tên hộ vệ kia sẽ nhận ra có điều bất thường, giải cứu hắn ta khỏi thế nước sôi lửa bỏng.  

 

Nhưng hiển nhiên là điều đó không xảy ra.  

 

"Núi Thiên Thông là khu vực cốt lõi của Thiên Thông Đạo bọn ta, nơi này chỉ có mấy vị nhân vật đóng vai trò quan trọng của Thiên Thông Đạo được vào. Ngọn núi này cao chín ngàn mét, ta chỉ được lên độ cao ba ngàn mét, trên nữa thì ta không có tư cách lên đó".  

 

Nghe Thiên Chính Dương nói vậy, Tần Ninh nhướng mày, kề trường kiếm lên cổ hắn ta.  

 

Thiên Chính Dương hốt hoảng nói: "Ta nói thật mà!"  

 

Bạch Y Nhân lên tiếng: "Thiên Thông Đạo các ngươi chỉ là một phe thế lực nhỏ tại vùng biển Thái Ất mà thôi, chẳng lẽ có bí mật động trời gì chắc?"  

 

Thiên Chính Dương liếc mắt nhìn Bạch Y Nhân, mặc dù bề ngoài không nói gì nhưng trong lòng rất bất bình.  

 

Thế lực nhỏ ư?  

 

Thiên Huyên, phụ thân hắn là cường giả Ngọc Tiên chân chính đấy! Mặc dù chỉ là cảnh giới Nhập Ngọc hậu kỳ nhưng vẫn tính là cường giả Ngọc Tiên rồi còn gì. Trên vùng biển Thái Ất, trừ năm đại bá chủ là nhiều Ngọc Tiên ra thì những hòn đảo khác vốn không có bao nhiêu Ngọc Tiên cơ mà! Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?  

 

Sao lại ăn nói ngông cuồng như thế! Chẳng mấy chốc hai người đã dẫn đường họ băng qua không ít vị trí phong ấn trên ngọn núi, cuối cùng cũng đến độ cao ba ngàn trượng.  

 

Ba ngàn trượng chỉ là một phần ba chiều cao của ngọn núi mà thôi.  

 

Tại độ cao này có một mặt sàn bằng phẳng, bốn người rơi xuống mặt sàn, khó lòng đi lên tiếp nữa.  

 

Bởi vì ở phía cao hơn được lắp đặt các phong ấn.  

 

Thiên Chính Dương nhanh chóng thông báo: "Kể cả ta cũng không thể phá giải phong ấn trên đó".  

 

"Bình thường chỉ có phụ thân ta và hai vị thúc thúc Thiên Viễn, Thiên Phưởng vào được thôi".  

 

Tần Ninh không khỏi than thở: "Vậy thì cần ngươi làm quái gì nữa...", dứt lời, Tần Ninh giơ kiếm lên toan chém hắn ta.  

 

Thiên Chính Dương hốt hoảng giải thích: "Cần chứ, cần chứ...", thấy cảnh tượng này, Bạch Y Nhân bỗng dưng thấy hơi cạn lời.  

Thiên Chính Dương trả lời thật nhanh: "Mặc dù ta không phá giải được phong ấn nhưng ta từng lên đó rồi, có một thánh địa nằm giữa độ cao ba ngàn trượng và sáu ngàn trượng, rất có lợi cho Kim Tiên tu hành, ta biết chỗ đó mà".  

 

Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Thấy chưa, không lấy tính mạng ngươi ra đe dọa thì ngươi có chịu nói thật đâu".  

 

"Lần sau mà không chịu tự giác tiết lộ hết thì ta sẽ chém một cánh tay của ngươi.  

 

Họ đã... gặp phải một kẻ tàn độc mất rồi. 

Tên Tần Ninh này hình như cảnh giới thấp hơn hai người nhưng lại không sợ trời không sợ đất. 

Kẻ này không biết nếu giết chết hai người họ sẽ dẫn tới sóng gió dữ dội nhường nào sao? 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.