Đảo Tam Nguyên.
Mở bốn cửa khẩu lớn.
Nhiều tộc nhân đồng loạt lên chiến hạm tiến ra bốn phía của hải vực.
Nhưng họ không đi quá xa mà chỉ cách đảo Tam Nguyên mười mấy dặm để hóng gió, tận hưởng sự tự do.
Giờ phút này, Ô Hạc Vũ ngồi trên một chiếc chiến hạm nhìn xuống biển khơi với vẻ mặt đầy sung sướng.
Suốt một trăm năm trời bọn họ không được bước chân ra khỏi đảo Tam Nguyên, ngày hôm nay, cuối cùng họ cũng có thể ngẩng mặt lên trời mà ra khỏi đảo rồi.
Cảm giác này quả là sảng khoái! "Cha ơi!"
Lúc này, Ô Linh Nhan không khỏi trầm trồ: "Từ nhỏ đến lớn luôn sinh hoạt trên đảo, con chưa từng nghĩ rằng biển cả lại làm con say mê thế này".
Ô Hạc Vũ cười ha ha, trả lời: "Con gái ngoan à, không phải biển cả làm con say mê mà là... cảm giác không cần phải sống trong lo lắng, sợ hãi nữa mới làm con say mê!"
Ô Linh Nhan ngẩn người một lúc nhưng rồi gật đầu ngay.
Phụ thân nói rất chí lý.
Trên đảo Tam Nguyên gồm ba bộ tộc đoàn kết với nhau: Bộ tộc Ô thị, bộ tộc Bàng thị và bộ tộc Lang thị. Từ trước đến nay bọn họ luôn bị chèn ép, phải sống trong thấp thỏm và sợ hãi, dù bị nhục nhã nhưng vẫn không thể không cắn răng chịu đựng.
Hôm nay... cuối cùng bọn họ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674158/chuong-9394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.