Cuối cùng Tần Ninh cũng không chịu nổi nữa.
Thật vất vả mới hồi sức được một chút.
Cuối cùng suýt nữa lại bị tên này lắc đến chết.
Tên này chắc cũng phải là một vị Kim Tiên chứ nhỉ?
“Đùa…Đừng…” Tần Ninh vô lực nói.
“Đùa? Rùa? Thần Tử muốn ăn rùa à?”, Người nọ vội vàng nói: “ Linh Nhan, mau đi giết rùa!”
“Đem tất cả rùa trên Tam Nguyên Đảo giết thịt, nấu canh cho Thần Tử uống”.
Ô Linh Nhan lúc này đi tới, vẻ mặt bất lực nói: “Cha…Thần Tử chắc là nói… Đừng đụng vào hắn!”
"Hả?"
Ô Hạc Vũ nghe vậy bèn buông tay.
Uỳnh một tiếng.
Tần Ninh ngã xuống.
Mẹ!
Không chết thì cũng bị ngươi hại chết mà!
Tần Ninh vô lực chửi rủa.
Một lúc lâu sau đó, ngón tay Tần Ninh khẽ giật, cất giọng nói đầy yếu ớt: “Giúp… giúp…”
“Thần Tử muốn ăn trai à? Trên đảo Tam Nguyên của chúng ta còn nhiều lắm!”, Ô Hạc Vũ vội vàng nói.
Trai!
Trai cái đầu ngươi á!
“Quần áo… quần áo…”
Ô Linh Nhan rốt cuộc không nhịn nổi nữa bèn tiến lên, cầm quần áo để một bên giường lên đưa cho Tần Ninh mặc vào.
“Cha , Thần Tử muốn mặc quần áo…”
Ô Hạc Vũ nghe vậy, gương mặt già nua đỏ bừng, ho khan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674110/chuong-9346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.