Chương trước
Chương sau
Vào giờ phút này, một vị lão giả tóc trắng mặc áo lông màu xám nhìn hai vị lão giả tóc trắng ở phía đối diện, ông ta nói: “Bàng hiến tế, Lang hiến tế, có thể bắt đầu được rồi chứ?”  

 

Hai vị lão giả kia đều gật đầu.  

 

Lão giả mặc áo lông thú màu xám ngay lập tức giang rộng hai tay ra, trong miệng lẩm bẩm giống như thầy cúng, dường như ông ta đang cầu nguyện một điều gì đó.  

 

Cùng lúc ấy, bên trong đám người, một vị nữ tử thoạt nhìn mới hai mươi tuổi, mái tóc đen như tảo biển, đồng tử màu xanh lam, trông có vẻ không phải là người thường.  

 

Trên người nữ tử quấn một miếng vải có tua rua, eo thon nhỏ, một bàn tay là có thể ôm trọn, phía dưới là váy da, bọc lấy đôi chân thon dài, thẳng tắp.  

 

Khuôn mặt người thiếu nữ kia cũng khiến người ta phải kinh ngạc, mê luyến, toàn thân cô gái tràn đầy vẻ quyến rũ hoang dã.  

 

“Cha...”, vào lúc này, thiếu nữ kéo tay người đàn ông trung niên bên cạnh, nói nhỏ: “Việc này có tác dụng không ạ?”  

 

Người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, mạnh mẽ, ông ta quát: “Đừng có nói nhiều, thành tâm cầu nguyện đi!”  

 

Cô gái bĩu môi.  

 

Người đàn ông trung niên nhận ra được sự khinh thường trong lòng con gái mình, ông ta nói ngay: “Ô Linh Nhan, ta nói cho con biết, đây là tín ngưỡng bao năm qua của bộ tộc Ô thị và bộ tộc Lang thị, Bàng thị!”  

 

“Năm xưa, trên trời có thần báo mộng, cho ba vị địa tư tế của ba bộ tộc chúng ta biết rằng nếu một ngày kia, ba bộ tộc không thể tiếp tục sinh tồn được nữa thì chỉ cần thành tâm cầu nguyện là trời xanh sẽ chỉ dẫn cho chúng ta!”  

 

Ô Linh Nhan nghe phụ thân giải thích hùng hồn, đầy lý lẽ, trong lòng cũng có chút hổ thẹn.  

 

Nhưng mà cầu nguyện sao?  

 

Có tác dụng không?  

 

Có thể giải quyết được khốn cảnh của ba bộ tộc không?  

 

Vậy sao ngay từ đầu không lo cầu nguyện mà phải đợi tới bây giờ, đến nỗi sơn cùng thủy tận?  

 

Hơn nữa, ba bộ tộc Ô thị, Bàng thị và Lang thị sinh sống ở đảo Tam Nguyên nhiều năm, nhưng vẫn bị phân biệt đối xử và bóc lột.  

 

Cái gì mà thần trên trời báo mộng?  

 

Làm ơn! Ba bộ tộc lớn thống trị hải vực vô tận ở đảo Thái Ất, thuộc đảo Tam Nguyên, tốt xấu gì cũng là nơi tu tiên, còn tin mấy cái này à?  

 

Trong lòng Ô Linh Nhan cảm thấy bất đắc dĩ.  

 

Phụ thân Ô Hạc Vũ quỳ xuống đất, tất cả tộc nhân cũng quỳ xuống trước pho tượng kia, thành tâm cầu nguyện.  

Ô Linh Nhan thở dài.  

 

Nếu cầu nguyệt thật sự có tác dụng thì mới là lạ đó! Thế nhưng lúc này... trên không trung.  

 

Dường như có một thứ gì đó đang rơi xuống.  

 

Tất cả tộc nhân đều cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên trời.  


 

“Nhất định là thần linh tới cứu vớt chúng ta!”  

 

Mỗi vị tộc nhân, hai mắt đều rạng rỡ, mừng như điên.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.