Tình thế hai người hiện tại là kêu trời, trời không thấy, kêu đất, đất chẳng hay.
Thế nhưng Quân Phụng Thiên không muốn chết ở chỗ này! Tần Ninh mới từ từ nói: “Đừng sợ, ta còn có cách”.
Quân Phụng Thiên nghe thế thoáng an tâm một chút.
Vô Ngân ca còn có cách, vậy là tốt rồi.
Viêm Vân Thượng nhìn về phía Tần Ninh.
“Ngươi không nghe lời của hai vị Ngọc Tiên đây, vậy Tần Ninh, lời nói của ta, vị Cửu Thiên Huyền Tiên này thì sao?”
Viêm Vân Thượng bình tĩnh nói: “Thôn Xá Lợi không phải là đồ vật của Thương Mang Vân Giới, nhưng nó lại là thứ ta cần, đưa nó cho ta đi, ta cam đoan tất cả kẻ đến từ bên ngoài đều sẽ rời khỏi Thương Mang Vân Giới”.
“Đây là vật chúng ta đánh mất bấy lâu, nay đến tìm lại thôi”.
Nghe vậy, Tần Ninh cười khẩy nói: “Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao?”
Nghe vậy, bốn vị Huyền Tiên đứng sau Viêm Vân Thượng lập tức tỏ ra đằng đằng sát khí.
“Không nói đến việc viên Thôn Xá Lợi này có phải của các ngươi hay không, cho dù là các ngươi đoạt được rồi rời đi, nhưng mà….” Tần Ninh nhìn về phía Viêm Vân Thượng cười khinh nói: “Nhưng mà đó là sau khi giết sạch sinh linh tại Thương Mang Vân Giới rồi mới rời đi đúng không?”
Viêm Vân Thượng kinh ngạc nói: “Ngươi thú vị lắm, nói ta nghe thử chút đi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674096/chuong-9332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.