Chương trước
Chương sau
 Cố Vân Kiếm trấn an nói tiếp: “Yên tâm đi, tên nhãi kia cũng chỉ đắc ý được mấy năm nay thôi, sau này gặp sư phụ mà hắn ta không tiến bộ là sư phụ sẽ chém hết mấy chấp niệm phàm tục của hắn ta bây giờ”.  

 

“Vậy phải bao lâu nữa chứ?”  

 

Chà... khó nói lắm.  

 

Lần này sư phụ bị bắt đi, ai biết có trông cậy được vào mấy người tộc Thôn Hồn đó không! Hắn ta không thế tiếp cận sư phụ được, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.  

 

“Nhanh thôi...”, tuy trong lòng Cố Vân Kiếm không biết bao lâu nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Không mất bao nhiêu năm đâu”.  

 

“Đi đi!”  

 

Tư Đồ Hữu bất đắc dĩ.  

 

Ai bảo Thần Tinh Dịch kia lại là đệ tử của Thái Tuế Thần đại nhân.  

 

Hầy! “Được rồi, mau trở về đi, chúng ta không thích hợp gặp mặt, hiểu chứ?”  

 

“Đã biết”.  

 

Tư Đồ Hữu nói xong, nhưng vẫn đứng đó không đi.  

 

“Còn việc gì nữa?”  

 

“Ừ thì...”, Tư Đồ Hữu nói: “Thiên Tuế gia, vừa rồi người có nói... tìm một vài thánh nữ công chúa của các tông môn gia tộc gì đó, ta thích yêu kiều, quyến rũ một chút...”, nghe vậy, Cố Vân Kiếm cau mày.  

 

“Vãi đạn, cút!”  

 

Cố Vân Kiếm đá một cước.  

 

Người Tư Đồ Hữu chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng giọng nói vẫn còn truyền tới: “Càng nhiều càng tốt nha Thiên Tuế gia!”  

 

“Cút đi!”  

 

Tư Đồ Hữu rời đi, tay Cố Vân Kiếm vừa lật, hai phù ngọc xuất hiện, tỏa sáng rực rỡ, hai bóng dáng mờ ảo một nam một nữ hiện ra.  

 

“Ta thật sự không chịu nỗi nữa rồi, cái tên Ôn Hiến Chi kia thật sự là một tên ngu xuẩn, lại thêm khế ước thú bản mạng của hắn ta, Phệ Thiên Giảo kia nữa, hai tên chó đó dính lại một chỗ mặc kệ sự đời!”  

 

“Thiên Tuế gia, ta có thể xử tên Diệp Nam Hiên kia không?  

 

Hắn ta đúng là đồ ngu mà, đệ tử nữ thần tặng đồ cho hắn ta mà hắn ta cứ nằng nặc đòi so đao với người ta là sao!”  

 

“Còn cái tên Lý Huyền Đạo kia kia nữa, nhìn thoáng thì trông bình thường, nhưng hắn ta... mỗi ngày đều đi mò mẫm chuyện riêng tư của người khác, miệng rộng lảm nhảm thôi rồi!”  

 

“Còn nữa... Thạch Cảm Đương, trước giờ ta chưa gặp tên nào tử kỷ như vậy, ngày nào cũng đều tỏ vẻ mình là thiên tài, nỗ lực số một thiên hạ!”  

 

Hai người nhìn nhau, ta một câu ngươi một câu nói qua nói lại toàn mấy lời thô tục.  

 

 

Tiên Giới rộng lớn bạt ngàn không vì Tần Ninh bị Viêm tộc và Vũ tộc bắt đi mà xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì.  

 

Dẫu sao. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.