“Người cũng như sư phụ vậy!”
Khương Thái Vi cười nhẹ.
Cắn câu rồi! “Chúng ta lấy Tử Vân Tiên Châu làm nền tảng, mở rộng sang các tiên châu khác như Đại Nhật Tiên Châu, Vô Cấu Tiên Châu, cuối cùng tiến vào trong Đại La Thiên đứng vững gót chân”.
“Đợi một ngày sư phụ ngươi trở về, cũng sẽ thấy vui mừng về thành tựu của ngươi”.
Trần Nhất Mặc gật đầu nhưng trong lòng không tán thành.
Sư phụ vui hay không không quan trọng.
Quan trọng nhất là, sư phụ phải kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tin nổi! Đời người không làm màu thì còn gì ý nghĩa nữa! Sống trên đời nếu không làm màu thì thà chết còn hơn! Trần Nhất Mặc trong lòng thầm chờ mong, chuẩn bị làm một vố lớn! Trong lòng Khương Thái Vi cũng nghĩ như vậy.
Ma tộc sớm đã thẩm thấu khắp cả Tiên Giới, chỉ bằng khả năng của bản thân căn bản là không đủ.
Tần Ninh cho dù mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một người.
Nàng nên vì Tần Ninh khai sáng ra một mảnh trời đất, làm hậu thuẫn kiên cường nhất cho Tần Ninh! Cùng lúc đó, tại Đan Tâm Cốc, trên không trung, giữa các lớp mây mù.
Hai huynh muội Thôn Tử Lang cùng Thôn Yêu Yêu đưa mắt nhìn nhìn nhau, mặc dù cách tầng mây nhưng dường như cả hai có thể nhìn hết toàn cảnh Đan Tâm Cốc.
“Cái tên Trần Nhất Mặc này… bị ngu hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674081/chuong-9317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.