“Đe dọa ta à?”
Cô gái cười to nói: “Ta không giết ngươi, giờ ngươi đi gọi người cứu đi!”
“Ta cho ngươi một canh giờ, ngươi gọi người đến đi, ta chờ ngươi nè”.
“Nhưng mà…”, cô gái đổi giọng, ngữ điệu có chút rét lạnh, nói: “Các ngươi không được chạy, ai chạy ta giết người đó!”
Gương mặt người áo xanh run lên, không chút do dự vung tay lên, hơn mười khối ngọc xuất hiện, hắn ta bóp nát chúng… Hắn ta không phải đối thủ của cô gái này.
Nhưng mà hắn ta cũng không muốn tử trận ở đây.
Sắc mặt đám người Viêm Thiên Lực, Lâm Vô Nhàn và Khương Văn Thành lại vô cùng khó coi.
Cô gái có thể khiến đại nhân Ngọc Tiên như thế này sẽ là loại khủng bố gì đây?
Lúc này, cô gái đứng khoanh tay, đi đến trước mặt Khương Thái Vi.
Ngón tay cô ta nhẹ nhàng nâng cằm Khương Thái Vi, rồi đi vòng quanh nàng vài vòng, mới nói: “Đúng là tỷ tỷ xinh đẹp”.
“Nếu ta là đàn ông, ta nhất định sẽ cướp ngươi về làm phu nhân, từ khi mặt trời lên đến khi mặt trời xuống núi, cửa không cho ra, cổng không cho bước”.
Khương Thái Vi đề phòng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Người quen cũ của Tần Ninh sao?”
“Ta không phải là người quen cũ gì của hắn”.
Cô gái chắp hai tay sau lưng, tay vung lên, hai chiếc ghế dựa xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674070/chuong-9306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.