Mũi kiếm không đâm vào mi tâm vào Khương Thiên Thần mà đâm thủng đầu hắn ta, tiêu diệt hồn phách của hắn ta.
"A!"
Tiếng gầm thét đầy phẫn nộ vang vọng cả nơi đây.
Hai nhân vật Kim Tiên máu mặt xông lên đầu tiên.
Bấy giờ Tần Ninh mới nhìn về phía bọn họ, nở nụ cười trào phúng.
"Khương Văn Thành!"
"Khương Văn Uyên!"
Đến nay, trong số mười hai trưởng lão của Khương tộc chỉ còn hai người này sống sót.
Bây giờ hai người này cũng đã đến cảnh giới Kim Tiên.
Khương Thiên Thần từ từ ngã xuống, chết ngay trước mặt hai người.
"Thằng ôn con, đi chết đi!"
Khương Văn Uyên gầm lên, ước gì có thể băm vằm Tần Ninh ra làm trăm mảnh.
Tần Ninh nắm chặt Long Nha tiên kiếm trong tay và nhìn về phía hai lão giả, giễu cợt: "Giỏi thì tới đây giết ta xem nào!
Nhưng ngay khi hắn thốt câu ấy, hai người Khương Văn Thành và Khương Văn Uyên lại tỏ ra lưỡng lự.
Cả Khương Thiên Thần lẫn Lâm Thanh Yên đều chịu thua trước sự trấn áp của Tần Ninh.
Thực lực của hai người họ còn không bằng Khương Thiên Thần.
Bây giờ xông lên không khéo còn chết luôn cũng nên! Thấy hai kẻ nọ cứ tần ngần mãi không dám đi tới, Tần Ninh nhếch mép: "Sao không lên thế?"
Câu này làm sắc mặt hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674043/chuong-9279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.