Quân Phụng Thiên vô cùng sửng sốt trước hình ảnh ấy.
Vô Ngân ca cẩn thận thế ư?
Quân Phụng Thiên nhanh chóng hình thành một vòng bảo hộ màu vàng óng xung quanh mình, đồng thời, hắn ta còn dùng đến tiên giáp và tiên khí của mình, đã vậy còn cầm cả Vẫn Nhật Tiên Kỳ trên tay.
Hai người chậm rãi mò mẫm trong bóng tối tiến về một hướng nào đó không rõ.
Đi hoài, đi mãi, bốn phía càng lúc càng vắng lặng, bóng tối càng lúc càng tĩnh mịch.
Quân Phụng Thiên không kìm được lên tiếng: "Ca ơi, chúng ta đang... đi đâu thế?"
Tần Ninh nhíu mày đáp: "Nơi ẩn chứa tinh hoa của địa mạch. Cái địa mạch này mạnh hơn ta nghĩ".
Quân Phụng Thiên trông ngạc nhiên thấy rõ.
Đáng sợ hơn cả Vô Ngân ca nghĩ ư?
Thế thì phải đáng sợ biết mấy! Đột nhiên.
Có nguồn sáng truyền tới từ đằng trước.
Hai người nhanh chóng tới gần nguồn sáng.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi.
Tuy nhiên, khi đã lại gần nguồn sáng, họ mới nhận ra một điều rằng.
Vùng đất sáng rực này là một nơi với những đốm sáng lan tỏa khắp tứ phía.
Thấp thoáng cảm nhận được tiếng gió thổi vi vu vọng lại từ đằng trước.
Hai người tiếp tục men theo vùng đất đầy đốm sáng này đi về phía trước.
Chưa đến một chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674018/chuong-9254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.