Cảm nhận được toàn bộ đại điện đang run rẩy, Triều Minh Hiên quát mắng: "Khốn kiếp, ngươi muốn chết sao!"
Sắc mặt mấy vị đệ tử đều trắng nhợt.
Nhỡ may gây ra chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, vậy bọn họ cũng sẽ xong đời! Ầm ầm ầm... Trong đại điện, những tiếng nổ ầm ầm đáng sợ càng thêm vang dội.
Giờ phút này Tần Ninh đưa mắt nhìn, cau mày.
Hắn có thể cảm giác được loại chấn động này là tới từ mặt tường sâu trong đại điện.
Tần Ninh bước từng bước một vào sâu trong đại điện, nhìn mặt tường, cau mày lại.
Những tiếng ầm ầm vẫn vang lên.
Đột nhiên.
Mặt tường rắc rắc một tiếng, văng ra tung tóe.
Vết nứt lan truyền, năm người Triều Minh Hiên sợ hết hồn.
Tần Ninh lại chậm rãi lấy ra Long Nha tiên kiếm, nhìn mặt tường.
Ầm... Đột nhiên, mặt tường bắn ra tung tóe, đá vụn bay tán loạn.
Một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm chiếu sáng cả đại điện.
Mà trong luồng ánh sáng màu đỏ thẫm đó, hai bóng người đi ra từng chút một.
Nơi này lại còn có người khác! "Cẩn thận, không phải là người!"
Tần Ninh nhanh chóng hét lên, bóng người thụt lùi mấy bước.
Phía sau bức tường nổ tung kia, hai bóng người đi ra ngoài.
Một người trong đó từ trên xuống dưới cơ thể đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673961/chuong-9197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.