Cố Vân Kiếm vội vàng nói: "Cốc sư nương à, trong đầu người có hai cái tiểu nhân, bây giờ là một tiểu nhân đánh bại tiểu nhân còn lại nên người chưa nhớ ra sư tôn ta, nhưng người cứ nhớ lại nhiều vào thì rồi cũng nhớ lại thôi!"
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì trả lời: "Ta đã cố gắng nhớ lại tất cả những gì ngươi nói lúc trước rồi, nhưng quả thật cái gì ta cũng không nhớ ra nổi".
Nghe vậy, Cố Vân Kiếm thầm hạ quyết tâm.
"Người cứ nghĩ tới thứ gì to bự hơn đi!"
Nghĩ tới thứ gì to bự hơn?
Thứ to bự hơn là thứ gì?
Cố Vân Kiếm cắn răng một cái, hỏi: "Điều quan trọng nhất của một con người là gì?
Là ngọn nguồn sinh mạng! Người ngẫm lại xem, đã từng có một người đàn ông nằm trên người của người...", bốp! Cố Vân Kiếm chưa kịp nói xong thì đá bị đánh bay ra khỏi sơn cốc.
Ba ngày sau.
Cố Vân Kiếm lại lần nữa xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc.
"Cốc sư nương… Ta trở lại rồi đây…", cấm chế ở cửa cốc một lần nữa mở ra.
Cố Vân Kiếm lại bước vào trong.
Cố Vân Kiếm mới gặp lại Cốc Tân Nguyệt đã lặp lại câu kia: "Người là sư nương của ta thật mà".
Cốc Tân Nguyệt hờ hững nói: "Cố Vân Kiếm, nếu không vì ban đầu ngươi đã cứu ta một mạng thì ngươi đã chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673955/chuong-9191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.