Chương trước
Chương sau
 Những vị này đều là Thiên Tiên cửu phẩm, trên thực tế có thể được coi là Kim Tiên bán bộ, thực lực đều rất khủng bố.  

 

Cấp bậc thứ hai còn có một vài lão già bất tử ở Đại Nhật tiên châu, bọn họ là lão tổ, dù chưa bước vào Kim Tiên, không xây dựng gia tộc, tông môn, có thể gọi là tán tu nhưng thực lực rất bá đạo.  

 

Mà cấp bậc thứ ba chính là Thiên Tiên thất phẩm đến cửu phẩm, Thiên Vĩnh Sinh, Long Ngạo Hoằng, các Thiên Tiên thất phẩm như vậy cũng miễn cưỡng xem như là nhân vật cấp ba.  

 

Trên thực tế, tiên nhân ở Đại Nhật tiên châu đều biết rằng không chỉ có như vậy.  

 

Giống như Trùng Hư Tiên Tông, gia tộc họ Khương và gia tộc họ Chu, mặt ngoài có ba vị Kim Tiên nhưng trên thực tế không chỉ có như vậy! Lấy gia tộc họ Khương làm ví dụ, năm đó, gia tộc họ Khương vô cùng cường đại, tộc trưởng Khương Vân Tùng thân là cảnh giới Kim Tiên, mười hai vị Thái thượng tộc lão, một nửa là Kim Tiên.  

 

Nhưng đáng tiếc là năm đó, gia tộc họ Khương nội đấu, Khương Thái Vi dẫn hơn phân nửa tộc lão rời khỏi, kết quả là… tất cả đều bỏ mình.  

 

Mười hai vị tộc lão uy danh hiển hách của gia tộc họ Khương nay chỉ còn lại hai người.  

 

Đó chính là hai vị Khương Văn Thành và Khương Văn Uyên, ba, bốn vạn năm trôi qua, chưa từng thấy hai vị này lộ mặt, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng chắc là hai vị này đã đạt tới cảnh giới Kim Tiên! Về phần Trùng Hư Tiên Tông và gia tộc họ Chu, nhất định cũng có Kim Tiên không được công bố ra bên ngoài.  

 

Đây là chỗ dựa to lớn và vững chắc nhất của gia tộc và tông môn, ít khi xuất hiện trong tầm mắt của người đời.  

 

Chu Kính Tùng nhìn về phía Thiên Vĩnh Sinh, sắc mặt bình tĩnh: “Gia tộc họ Chu muốn tiến vào trong Thiên Hỏa Sơn để xem thử, tạm thời ở lại chỗ của Thiên Hỏa Tông, đi tìm một chỗ yên tĩnh để cho bọn ta dừng chân đi”.  

 

Thiên Vĩnh Sinh nói: “Được, được, được…”  

 

Sau đó, Thiên Vĩnh Sinh dẫn đường, tiên nhân của gia tộc họ Chu điều khiển Hỏa Linh Tiên Điểu, Thổ Giáp Nguyên Sư và Khai Sơn Mãng Ngưu tiền vào trong Thiên Hỏa Tông.  

 

Tiếng gào thét lại vang lên.  

 

Một con tiên thú cấp bốn thể hiện hết thần uy, bàn chân đạp xuống đất, khiến cho núi rừng rung chuyển.  

 

Tuy rằng bọn họ kiêu ngạo như vậy nhưng mà Thiên Hỏa Tông cũng không dám nói gì.  

 

Nhưng có người lại không nhịn được.  

 

“Nhà họ Chu thật là uy phong, nếu đã mượn chỗ ở của người ta thì nên khách khí một chút, vậy mới phải đạo?”  

 

Một giọng nói truyền từ trong Thiên Hỏa Tông ra.  

 

“Ha ha ha… trưởng lão Hoa Diễm, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn thích bênh vực kẻ yếu như trước?”  

 

Chu Kính Tùng cười ha hả rồi nói: “Bọn ta cũng không muốn thị uy, không cần thiết”.  

 

“Hừ!”  

 

Bên phía Trùng Hư Tiên Tông chỉ cười lạnh, sau đó im bặt.  

 




 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.