Chương trước
Chương sau
Cho dù không chịu sự khống chế của Sinh Tử Ám Ấn nữa, Cửu Anh cũng sẽ không bỏ chạy.  

 

Tần Ninh cũng định cởi bỏ phong ấn này cho nó.  

 

Nhưng Cửu Anh không muốn.  

 

Có phong ấn này, chỉ cần tu vi của Tần Ninh tăng lên, tu vi của nó cũng sẽ tự động tăng lên theo, hơn nữa thỉnh thoảng còn giúp huyết mạch của nó được lột xác.  

 

Chuyện tốt thế này biết đi đâu đi tìm?  

 

Mỗi ngày chỉ cần nằm chơi thôi, cảnh giới đã tự động tăng vù vù rồi.  

 

Cửu Anh cảm thấy mình đã tu luyện chín đời mới may mắn gặp được Tần Ninh.  

 

Cùng lắm là thỉnh thoảng làm chân chạy vặt một lúc, bỏ ít công sức làm việc cho hắn thôi, hễ gặp nguy hiểm thì gia sẽ bảo vệ nó, cho dù làm tọa kỵ của gia thì cũng không lỗ chút nào.  

 

Hơn nữa, người ngoài đều chê da nó quá cứng, ngồi không êm, nhưng mà gia không chê nó.  

 

Chẳng có điều gì trên thế gian này tuyệt vời hơn thế.

Có một điều may mắn là Tần Ninh không bao giờ khắt khe với nó, thỉnh thoảng lại quên béng sự tồn tại của nó.  

 

Giống như trong cuộc tấn công Tử Phủ trước đó vậy.  

 

Nó thực hiện những cú tấn công tuyệt đẹp.  

 

Bày ra đủ thứ tư thế nhào về một phía, chỉ cần đủ ngầu là được, không làm gia mất mặt là được.  

 

Còn chuyện đánh nhau thì… đã có đồ đệ của gia lo.  

 

Đồ đệ không được thì có phu nhân.  

 

Phu nhân không được thì có người quen.  

 

Người quen không được nữa thì gia tự lên! Cửu Anh chỉ cảm thấy, trên đời không còn chuyện gì sung sướng hơn chuyện này.  

 

Nếu như cả đời có thể làm một con hung thú sống an nhàn, chỉ để trưng bày làm cảnh thì ai mà chịu tu luyện khổ cực, trở thành một tay sát thần cười há há rùng rợn hù người ta chứ?  

 

Ai chứ nó không muốn! Tần Ninh nhìn về phía núi Tam Xoa ở đằng trước, nói: "Năm xưa ta phát hiện ở đây có di tích của một vị Kim Tiên, lúc ấy bên trong có thứ thì thích, có thứ thì không thích, nhưng không quan trọng mấy nên ta không đem theo".  

 

"Bây giờ ta đã tới cảnh giới Địa Tiên, có một số thứ trong đó vẫn hữu dụng với ta, nên chúng ta vào khám phá thôi!"  

 

Đôi mắt Cửu Anh rực sáng.  

 

Lại chơi trò truy tìm kho báu rồi! "Cửu Anh, ngươi đi xung quanh nhìn xem, có phải trên các ngọn núi cao trăm trượng của núi Tam Xoa còn có chín cây khô không".  

 


Chẳng mấy chốc Cửu Anh đã bay về,  báo cáo: "Có chín cây khô cao ba trượng, thân cây mục nát đến mức như sắp đổ nhưng lại vẫn đứng yên được, thần kỳ lắm…" "Tốt!"  

 

Tần Ninh tiến lên, thở ra một hơi rồi cười nói: "Xem ra vẫn còn nguyên trạng, ta sẽ mở nơi này ra".  

Song, khi Tần Ninh vừa bước tới. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.