Trần Nhất Mặc nhìn xung quanh, lạnh nhạt hỏi: "Chỉ hỏi một câu, còn ai nữa không?"
Thấy cảnh tượng này, các đệ tử Đan Tâm Cốc xung quanh đều căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thành thật mà nói, giả sử Trần Nhất Mặc chỉ luận đạo thuật luyện đan thôi thì dẫu có thua, mọi người cùng lắm cũng không phục, buồn rầu mà thôi.
Khổ nỗi Trần Nhất Mặc lại… Mỗi lần thắng xong là kiểu gì cũng phải ra oai cho bằng được.
Trần Nhất Mặc luôn luôn đọc bốn câu đặc trưng đó.
Còn chỉ chọn Đan Tâm Cốc làm đối thủ và đánh bại họ.
Thái độ phách lối đó của hắn ta thật sự khiến người ta cực kỳ khó chịu.
"Mẹ kiếp, ta không chịu nổi nữa, ta muốn đánh hắn!"
"Ta cũng thế".
"Đánh hắn một trận rồi tính!"
Đám đệ tử Đan Tâm Cốc nháo nhào mắng.
Thấy mọi người nổi cơn thịnh nộ, Trần Nhất Mặc đứng yên như tượng, nói với giọng hơi run rẩy: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ đấy, sư tôn ta đang chữa thương cho sư nương tương lai của ta ngay tại Đan Tâm Cốc, dám đánh ta, sư tôn ta sẽ nổi giận đấy!"
Nghĩ đến vị Tần Ninh kia.
Ai nấy không hẹn mà cùng nuốt cơn giận vào trong.
Nếu tiếng tăm của Tần Ninh không dữ dội đến thế thì mọi người đã đánh chết Trần Nhất Mặc từ đời nào rồi! “Luận đạo thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673799/chuong-9035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.