Chương trước
Chương sau
 Tại đây, các loài tiên thú đang di chuyển xung quanh có vẻ đã được thuần hóa hoàn toàn, không hề tỏ ra hung dữ khi thấy người ngoài vào.  

 

Trong sơn cốc, cây cối cao to, những bụi tiên thảo, tiên dược mọc theo từng mảnh, có cả linh chi, nhân sâm, vân vân, nhiều vô số kể.  

 

Mây tía mù mịt tràn ngập phía cuối sơn cốc.  

 

Thiên Kỳ Trì! Đó là một chiếc hồ trông đường kính chỉ có ba trượng.  

 

Hồ được bao phủ bởi màn sương trắng nhàn nhạt.  

 

Bên trên cái hồ là cột sáng vạn trượng bắn thẳng lên cao, vì bị trận pháp nơi này ngăn cản nên ánh sáng bắn ra tứ phía, khiến cho toàn bộ sơn cốc đều bị sương khói mù mịt bao trùm, các tiên thú sinh sống tại đây cũng tận hưởng nó vô cùng.  

 

"Đẹp thật...", Tần Ninh không thể không buông lời khen ngợi.  

 

"Thiên Kỳ Trì thật sự có công dụng tuyệt diệu, thật sự có một tia khí tức của thần thú Kỳ Lân. Thái Vi, ngươi có hy vọng khôi phục dung nhan rồi!"  

 

Nhìn sơn cốc rộng lớn nơi đây, Tần Ninh cười nói: "Lấy khí tức Kỳ Lân để nuôi dưỡng tinh khí cho tiên thảo, tiên dược nơi này. Được sự bồi bổ của khí tức Kỳ Lan, tiên thảo và tiên dược sẽ đẩy mạnh việc hút tinh túy trong đất trời trở về. Đồng thời, những tiên thú này sống trong khí tức Kỳ Lân sẽ trở nên ôn hòa, huyết mạch trong tiên thú được khí tức Kỳ Lân bồi bổ, sau đó sẽ... quay trở về..." "Đây là một vòng tuần hoàn".  

 

"Trong Đan Tâm Cốc vẫn có người tài giỏi phết!"  

 

Tần Ninh khen không ngớt lời.  

 

Hắn cứ ngỡ Thiên Kỳ Trì chỉ được Đan Tâm Cốc tạo nên bằng cách chồng chất nhiều loại dược liệu với nhau, không ngờ lại tồn tại một tia sức mạnh khí huyết của thần thú Kỳ Lân thật.  

 

Dù chỉ là một tia thôi thì cũng đem đến tác dụng thần kỳ không tưởng.  

 

Tần Ninh lại nhìn về phía cốc chủ Cung Lưu, cười nói: "Ngươi đừng lo lắng gì cả, ta sẽ không để Đan Tâm Cốc các ngươi chịu thiệt đâu. Thiên Kỳ Trì này sẽ không bị dùng hết, những gì đã cam kết với ngươi ta cũng giữ nguyên, sau này ngươi cứ tới mỗi ngày một lần là được".  

 

Cung Lưu đan tiên đánh giá Tần Ninh bằng đôi mắt bồ câu.  

 

Hắn nghiêm túc thật! Nhưng Tần Ninh lấy được phương pháp luyện đan từ đâu?  

 

Nếu như Tần Ninh ở lại Đan Tâm Cốc mấy năm thì chẳng phải sẽ mất đến hàng ngàn phương pháp luyện đan ư?  

 

"Khương Vân Tùng, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy canh giữ ở Thiên Kỳ Trì, không có lệnh của ta, không ai được phép tự ý ra vào".  

 

"Kỳ Tư Hàn, Thái Bạch, các ngươi cũng ra ngoài đi".  

 

"Ta cần chữa thương cho Thái Vi trước!"  

 

Nghe thấy câu này, Khương Thái Bạch vội vàng hỏi: "Còn ta thì sao?"  

 

"Ngươi thì chờ đó!  

 

Khương Thái Bạch trông rõ là thất vọng.  

 

Tần Ninh muốn bắt tay vào thử ngay: "Kể từ hôm nay, ta sẽ cố gắng để khôi phục dung nhan chim sa cá lặn của ngươi!"  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.