Chương trước
Chương sau
 Khương Thái Vi mắng: “Kỳ Tư Hàn đã hoàn thiện Tử Vân Thiên Phạt Quyết rồi, ông ấy không thể nào bị điên được, ngươi nói nhăng nói cuội gì thế!”  

 

Câu này vừa vang lên, Kỳ Ngọc Hủ nhíu mày quay ngoắt sang Khương Thái Vi.  

 

“Tử Vân Thiên Phạt Quyết là pháp quyết mà đại năng thế hệ trước của Tử Phủ ngươi giành được, có điều chỉ là một quyến cuối cùng, không được đầy đủ. Quả thật Tiên Nhân Tử Phủ các ngươi đã từng đời dấn thân vào nơi dầu sôi lửa bỏng, không màng hiểm nguy để hoàn thiện pháp quyết này”.  

 

“Tiên Nhân các đời nghiên cứu thuật này, tu hành thuật này đến Kim Tiên đều chết bất đắc kỳ tử nhưng đều để lại cảm ngộ của mình”.  

 

“Kỳ Tư Hàn đã nắm giữ được điều ảo diệu trong Tử Vân Thiên Phạt Quyết rồi!”  

 

“Ông ấy lĩnh ngộ được Tử Vân Thiên Phạt Quyết nên làm gì có chuyện ông ấy bị điên!”  

 

Kỳ Ngọc Hủ giật mình thấy rõ.  

 

Tại sao lão thái bà này biết chuyện đó?”  

 

“Khà khà...”, một tiếng cười quái lạ vang lên, Vạn Vinh đã được trả lại tự do nhìn xung quanh, cười ha ha nói: “Nhốt lão tử mấy năm trời, cuối cùng cũng được tự do rồi!”  

 

Vạn Vinh nắm chặt tay lại, ánh sáng vàng khủng khiếp trong cơ thể tràn ngập cả không gian.  

 

Mái tóc dài của ông ta thoáng chốc đứt từng khúc một, quần áo đang mặc thì rách rưới. Thế nhưng ngay sau đó, ánh sáng vàng đã ngưng tụ thành một món bào phục màu vàng bao trùm lấy cơ thể ông ta.  

 

Giờ phút này, đó không còn là ăn mày mở miệng là chửi thề kia nữa mà là một vị Kim Tiên tràn ngập ánh sáng vàng, thần uy cái thế.  

 

“Kỳ Ngọc Hủ nhỉ?”  

 

Vạn Vinh cười khẩy, tóm lấy Kỳ Ngọc Hủ rồi bắt ông ta về bên cạnh.  

 

Kỳ Ngọc Hủ như một chú gà con bị chim ưng già bắt trúng, không thể phản kháng nổi.  

 

“Nhốt lão phu suốt bao nhiêu năm qua, ngươi đáng tội chết!”  

 

Vạn Vinh dùng một tay kéo đứt cánh tay của Kỳ Ngọc Hủ ra, máu văng tung tóe.  

 

Kỳ Ngọc Hủ nuốt cơn đau vào trong, mặt mày tái nhợt đến thê thảm: “Tiền bối Vạn Vinh, ngươi hận ta cũng không sao, nhưng Tần Ninh muốn diệt trừ Tử Phủ chúng ta, sở dĩ ngươi ra nông nỗi này cũng vì Tử Phủ ta, quyết không thể để hắn đạt được mục đích!”  

 

“Ta chết cũng cũng chẳng có gì tiếc nuối, nhưng Tần Ninh quyết không được sống!”  

 

Nghe thấy câu này, Vạn Vinh lại tuôn một tràng cười rùng rợn.  

 

Những người còn lại đều sởn cả gai ốc.  

 

Kỳ Ngọc Hủ điên rồi! Để có thể tiêu diệt Tần Ninh, ông ta đã thả những kẻ điên loạn thế hệ trước trong Tử Phủ ra ngoài.  

 

Với thực lực Kim Tiên của Vạn Vinh, nếu ông ta có thể giết chết Tần Ninh thì không ai bảo đảm được kẻ điên này sẽ không đại khai sát giới trong Tử Vân Tiên châu! Đến lúc đó, ai sẽ là người đứng ra ngăn cản ông ta đây?  

 




 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.