Chương trước
Chương sau
 Sau khi giết liên tục gần ngàn người, sát khí trên người Khương Vân Tùng càng thêm đậm, khi đứng bên cạnh Tần Ninh như một thanh thần binh đã được chết từ lâu nay lại thấy ánh mặt trời, trông khiến người ta sợ hãi.  

 

Lúc này, Khương Thái Bạch nhuốm đầy máu đã trở lại phía trên ngôi mộ, ông ta chắp tay sau lưng, khom người, híp mắt nhìn xuống phía dưới.  

 

Đám võ giả của Đan Tâm Cốc, đảo Nam Đấu và đảo Thi Cốt câm như hến, mau chóng lấy hết bản lĩnh của mình để sửa chữa ngôi mộ.  

 

Có đệ tử nhìn thấy hài cốt bị mình chặt đứt, bèn cắn răng, rơi lệ, lấy ra tiên dịch quý giá cất giữ nhiều năm đổ lên bộ hài cốt, khiến nó liền lại.  

 

Cũng có người đánh nát vài bộ hài cốt, không cách nào chữa lành chúng được, bèn rơi nước mắt lấy róc xương của mình để vào trong đó.  

 

Còn có người nhìn bia mộ mình đập nát mà vò đầu bứt tóc, suy nghĩ xem vừa rồi trên bia mộ khắc chữ gì, rồi lấy ra ngọc thạch làm một bia mộ mới sừng sững trước mộ.  

 

Các đệ tử đều lấy hết bản lĩnh ra làm, không dám sơ suất.  

 

Thời gian dần trôi, một vài người đã khôi phục ngôi mộ về lại trạng thái vốn có, một vài người không làm được đã bị Khương Thái Bạch giết chết.  

 

Tần Ninh nói một không nói hai, sau khi sửa chữa xong thì lạy ba cái rồi rời đi, hắn sẽ không truy cứu.  

 

Còn không thể làm được thì chết thôi! Đây là lòng tôn kính đối với những tộc nhân Khương tộc đã đi theo bảo vệ Khương Thái Vi rồi hy sinh! Thời gian từ từ trôi qua.  

 

Hơn ngàn người của Đan Tâm Cốc, đảo Nam Đấu và đảo Thi Cốt có hơn mười người không thể khôi phục lại ngôi mộ mình đã phá hư đều đã bị giết chết.  

 

Những người khác tai qua nạn khỏi nhẹ nhàng thở ra.  

 

Đến cả Đan Lập Cường, Cam Diệu và Ấn Thần cũng dập đầu vái lạy ba cái, kín đáo nhìn về phía Tần Ninh rồi vội vàng rời đi không quay đầu lại.  

 

Võ giả đảo Quy Nguyên chết sạch.  

 

Võ giả của Tử Phủ cũng thế.  

 

Sự đáng sợ ấy khiến lòng người khiếp hãi.  

 

Tần Ninh nhìn về phía những người khác, cười nói: "Ta không vô lý như vậy, trong mộ cổ này quả thật có mấy nơi rất thuận cho việc tu luyện, mọi người có thể đi vào rèn luyện bản thân, chỉ là đừng động vào mấy ngôi mộ là được rồi".  

 

Võ giác của Cái Thế Tiên Tông, Thánh Hoàng Thiên Tông, Thương Lôi Các và Dịch Thiên Các đều gật đầu mỉm cười.  

 

Chẳng bao lâu sau, bọn họ cũng rời khỏi.  

 

Ai dám ở lại?  

 


"Vâng".  

 

Khương Thái Vi gật đầu, quay đầu nhìn lại nghĩa trang kia, chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ xuống đất, kinh trọng dập đầu, rồi đứng dậy, nhìn vào những ngôi mộ ấy, nói: "Năm ấy, các ngươi đi theo ta, ta đã cho các ngươi hy vọng nhưng lại đưa các ngươi vào chỗ chết, người hại các ngươi, Khương Thái Vi ta nhất định sẽ giết bọn họ, để các ngươi ngủ yên nơi suối vàng!"

Khương Thái Bạch nói: "Tử Phủ, Khương tộc, Vô Cấu Tiên Tông... những kẻ khốn nạn còn sống kia đừng hòng chạy!"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.