Chương trước
Chương sau
Giọng nói kia cực kỳ già nua, cực kỳ yếu ớt, thậm chí để cho người nghe cảm thấy nó được nói ra từ người sắp cận kề cái chết.  

 

Chín người lần lượt đưa mắt nhìn về phía ba căn nhà lá.  

 

Chín người bọn họ chưa bao giờ đi vào ba căn nhà lá này.  

 

Mỗi lần đều đi tới sơn cốc, cách nhà lá mười trượng.  

 

Tần Ninh và Khương Thái Bạch đã nói rồi, không cho phép vào! Đương nhiên chín người cũng sẽ không tự làm mất mặt.  

 

Nhưng bây giờ lại có một bóng người đứng trước nhà lá.  

 

Một bà lão mặc váy dài màu xanh nhạt, da thịt nhăn nheo! Bà lão nhìn ít nhất cũng phải bảy tám chục tuổi, mái tóc dài xơ xác, mặc dù đã được búi lên gọn gàng, trên đầu cắm ngân trâm, nhưng nhìn qua vẫn rất khô khốc.  

 

Bà lão còng lưng, bám vào khung cửa, đôi mắt già đục ngầu nhìn mấy người.  

 

Giờ phút này, chín người đều trợn mắt há hốc mồm.  

 

Vị này chính là người mà Tần Ninh cứu?  

 

Lại còn là một bà lão trông già nua hơn cả Khương Thái Bạch! Mà giờ phút này, bàn tay đang cầm chén trà của Tần Ninh chậm rãi ngừng lại.  

 

Khương Thái Bạch từng bước một đi ra, lảo đảo đi tới trước mắt bà lão, ngã xuống đất rầm một tiếng, cặp mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ra ròng ròng.  

 

"Tỷ tỷ...”, bà lão đứng ở cạnh cửa nhìn về phía mấy người, nói: "Thế gian này sẽ không có ai có thể vượt qua Hồn Vũ Thiên Tôn, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có!"  

 

Lời nói của bà ta vô cùng kiên định cố chấp!   

 

"Lão bà bà...”, Bắc Minh Kiết run rẩy nói: "Chúng ta... Chúng ta chỉ nói đùa...”, lão bà bà! Nghe được ba chữ này.  

 

Cả người bà lão kia đột nhiên run lên.  

 

Mà Bắc Minh Kiết lại đột nhiên cảm nhận được ác ý kinh khủng, khiến hắn ta lạnh thấu tim.  

 

Ác ý kia đến từ Khương Thái Bạch và Tần Ninh.  

 

Đậu má! Làm sao vậy?  

 

Nói sai rồi ư?  

 

Đó không phải là lão bà bà sao?  

 

Người phụ nữ bên khung cửa lảo đảo đi xuống cầu thang, tới đầm nước một bên sơn cốc, nằm ở mé nước nhìn khuôn mặt mình phản chiếu dưới nước, sắc mặt vô cùng khó coi.  

 

Hình ảnh phản chiếu trên mặt nước lại vô cùng già nua, vô cùng xấu xí.  

 

"Ta... Ta...”, lúc này, Khương Thái Bạch cũng đi tới trước mặt bà lão, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, tỷ tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!"  

 

"Vì sao đệ lại cứu ta?  

 

Không bằng để ta chết đi còn hơn”.  

Bà lão đau khổ nói.  


 

Bây giờ Bắc Minh Kiết vẫn cảm thấy cả người lạnh như băng.  

 

"Ta nói sai ư?"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.