Trong một trăm năm mươi năm này, bọn họ ở thánh địa mộ phần tu luyện, thậm chí Khương Thái Bạch còn luôn luôn chỉ bảo bọn họ, hơn nữa còn được sử dụng tài nguyên tu luyện vô tận.
Quan trọng nhất chính là Tần Ninh cũng tham gia dạy dỗ.
Hơn trăm năm này còn khoa trương hơn một ngàn năm tu luyện trong tông môn của mỗi người bọn họ.
Thậm chí chính bọn họ còn cảm thấy điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Tương Chính Thiên, Dịch Văn Vũ, Bắc Minh Kiết, Khổng Hưu bốn người đã đến cảnh giới Nhân Tiên thất phẩm.
Liễu Lãng, Bắc Minh Tuyết, Thương Thuyên, Lôi Tiêu đến cảnh giới Nhân Tiên lục phẩm.
Mà Đoàn Thanh đã đến cảnh giới Nhân Tiên ngũ phẩm.
Chín người lấy được thành tựu này đúng là giống như đang nằm mơ.
Ngược lại, sự tiến bộ của Tần Ninh cũng không tính là lớn, ba mươi ba năm đầu, Tần Ninh từ nhất phẩm đến tam phẩm, một trăm hai mươi năm sau, Tần Ninh lại gần như không có tiến bộ.
Điều này làm cho mấy người Bắc Minh Kiết đều rất tò mò.
Dựa theo cảm giác của bọn họ, Tần Ninh ít nhất phải là bát phẩm, cửu phẩm, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới Linh Tiên.
Ngày hôm đó, Tần Ninh tu hành trở về.
Hắn mặc một bộ đồ trắng không nhiễm bụi trần, khuôn mặt tuấn tú, trong đôi mắt có ánh sáng tinh khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673675/chuong-8911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.