Nhưng dù vậy thì mỗi lần Vô Ngân tiên sinh sử dụng bí thuật vẫn khiến ông ta phải kinh ngạc.
Vạn năm tuổi thọ không ngừng tiêu tán.
Đây là việc hủy hoại nền móng của bản thân.
Tần Ninh biết nhưng hắn vẫn muốn làm.
Cùng lúc đó.
Tại thời không cách tiên giới hàng tỷ thời không khác, không biết tại nơi nào chốn nào, một người mặc quần áo màu đen ngồi giữa đất trời khói bụi mù mịt.
Đôi mắt người đó bỗng nhiên mở ra.
Đúng vào lúc này, mặt đất nứt ra, nhiều bóng người từ dưới đất chui lên, tập trung ở trước mặt người áo đen kia.
Bốn người kia là hộ pháp, có nam có nữ, nhìn người đàn ông áo đen trước mặt.
“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Một người khom lưng hỏi.
“Không có việc gì cả…”
Người đàn ông thì thầm: “Sao lại thiêu đốt nữa…”
“Chẳng lẽ là vì phụ nữ sao?”
“Ha ha ha, không hổ là con ta, cưới mình Tạ Y Tuyền là chưa đủ, ở Vân Minh bị mẹ nó quản chặt, bị vợ quản nghiêm, bây giờ thì hay rồi, đây đã là lần thứ mấy rồi?”
Người đàn ông bất chấp ánh mắt kỳ lạ của những người bên cạnh, tiếp tục nói: “Nhưng mà năm xưa, phu nhân của ta là do gia gia ngươi chống lưng, ngươi thì sao, cha còn chưa chống lưng cho ngươi là ngươi đã tuyển chọn hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673664/chuong-8900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.