Trong phòng bày trí đơn giản, tuy rằng đã nhiều năm trôi qua nhưng rất nhiều đồ vật vẫn giống hệt như trước đây, không bị dính một chút bụi nào.
Tần Ninh nhìn vào phòng, trong lòng hắn nôn nao, hắn đi vào căn phòng bên trái.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường và mấy cái tủ nhỏ.
Có một người đang nằm trên chiếc giường đơn sơ kia.
Có thể nhận ra được đó là một vị cô nương.
Vị cô nương này không phải là thiếu nữ đang tuổi xuân xanh, ngược lại thân hình gầy yếu như cây tùng, trông như sắp tới ngày nhắm mắt xuôi tay, già nua bệnh tật.
Thậm chí trông còn già nua và ốm yếu hơn cả Khương Thái Bạch.
Vào giờ phút này, sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, hắn đi tới cạnh chiếc giường, từ từ ngồi xuống.
Khương Thái Bạch cũng đi vào theo.
Nhìn thấy bóng dáng đang nằm trên giường, trong nháy mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên má Khương Thái Bạch, ông ta khóc không thành tiếng.
Một lúc lâu sau mới hé môi lẩm bẩm: “Tỷ tỷ…”
Đây là một thi thể.
Một thi thể giống như đã chết được mấy vạn năm nhưng mà chưa hóa thành tro bụi.
Khương Thái Bạch quỳ xuống đất, khóc lóc: “A…”
Tần Ninh nhìn người nằm trên giường, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh tiểu cô nương năm xưa, người thiếu nữ ấy mới hai mươi tuổi, là nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673662/chuong-8898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.