Chương trước
Chương sau
"Nếu đầu bạc tuyết trắng có thể đổi, sao thể gian lại phụ lòng người?"  

 

Ông ta dứt lời, chân mày Tần Ninh cau lại.  

 

Hay thật, nói hắn thành kẻ phụ lòng luôn! Thấy Tần Ninh không nói gì, Khương Thái Bạch nói tiếp: "Lời này chỉ là suy nghĩ của ta mà thôi, Hồn tiên sinh không nợ chúng ta cái gì, mà ngược lại chúng ta mới là người nợ hắn!"  

 

"Chỉ là tỷ tỷ quá cố chấp, cả đời này của nàng, đau khổ ở chỗ là quá cố chấp!"  

 

Tần Ninh đáp ngay: "Nếu nàng đã chết thì ta sẽ khiến Đại Nhật tiên châu diệt vong, không còn cây hoa ngọn cỏ nào!"  

 

Hắn vừa nói xong, Khương Thái Bạch ngẩn ra.  

 

Trong lúc hoảng hốt, ông ta như thấy được Hồn tiên sinh năm ấy.  

 

Giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra những lời không thể tưởng tượng nổi.  

 

Khương Thái Bạch lại nói: "Năm ấy, tiên sinh cho chúng ta niềm hy vọng lớn lao, nhưng sau này vẫn chưa về lại!"  

 

Tần Ninh nói: "Ta đã nói ta có con đường của riêng mình bắt buộc phải đi, không phải bây giờ ta đã trở lại rồi sao?"  

 

Khương Thái Bạch không nói gì.  

 

Hắn vẫn không tin Tần Ninh.  

 

Trừ phi...   

 

"Ngươi kiên trì như vậy thì đi theo ta!"  

 

Khương Thái Bạch đi trước dẫn đường, cả hai tiến vào trong sơn cốc.  

 

Đây là một sơn cốc âm u tĩnh mịch.  

 

Chim hót hoa thơm, bốn mùa như xuân, bên trong sơn cốc có núi giả, có khe suối, có lương đình, còn có... nhà gỗ... những thứ này đều là phong cách yêu thích của Tần Ninh.  

 

Đối với phụ nữ, Tần Ninh thưởng thức từng góc độ khác nhau của họ, mỗi người mỗi vẻ đẹp khác nhau.  

 

Nhưng đối với phong cảnh thì Tần Ninh chỉ thích như vậy, bình thản mà yên tĩnh.  

 

"Nàng rất ngốc!"  

 

Khương Thái Bạch nhìn cảnh tượng bên trong sơn cốc, rồi quay đầu nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Nếu ngươi là Hồn tiên sinh thì nhất định có thể đến đó!"  

 

"Tỷ tỷ qua đời, phong ấn chính bản thân mình, nàng ấy nói rằng trên đời này chỉ có một cách để phá giải nó!"  

 

Khương Thái Bạch nhìn về phía ba gian nhà tranh, nói: "Nếu không biết cách, mà mạnh mẽ phá thì chỉ khiến ba gian nhà tranh kia tự hủy, mà tùy tiện thử cũng khiến nhà tranh tự hủy nốt!"  

 

"Mấy năm này ta chưa bao giờ dám thử!"  

 

"Hôm nay, ta cho ngươi thử một lần, nếu ngươi thất bại thì tỷ tỷ sẽ biến mất hoàn toàn, không lưu lại gì, thậm chí cả xương cốt cũng không còn".  

 

"Nếu ngươi thành công thì ngươi có thể thấy hài cốt của tỷ tỷ ta!"  

 

"Thế nhưng... hài cốt ấy, ngươi không nên thấy vẫn hay hơn!"  

"Có lẽ ngươi sẽ rất thất vọng!"  

 

Tần Ninh nhìn về phía Khương Thái Bạch, nói: "Khương Thái Bạch, nếu Thái Vi đã chết thì ta sẽ tự tay giết ngươi!"  

 

Nghe vậy, Khương Thái Bạch cũng chỉ lắc đầu cười cười, nói: "Ta sống trên đời này chẳng khác nào người chết, hơn nữa... ta cũng không sống bao nhiêu năm nữa".  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.