"Nếu đầu bạc tuyết trắng có thể đổi, sao thể gian lại phụ lòng người?"
Ông ta dứt lời, chân mày Tần Ninh cau lại.
Hay thật, nói hắn thành kẻ phụ lòng luôn! Thấy Tần Ninh không nói gì, Khương Thái Bạch nói tiếp: "Lời này chỉ là suy nghĩ của ta mà thôi, Hồn tiên sinh không nợ chúng ta cái gì, mà ngược lại chúng ta mới là người nợ hắn!"
"Chỉ là tỷ tỷ quá cố chấp, cả đời này của nàng, đau khổ ở chỗ là quá cố chấp!"
Tần Ninh đáp ngay: "Nếu nàng đã chết thì ta sẽ khiến Đại Nhật tiên châu diệt vong, không còn cây hoa ngọn cỏ nào!"
Hắn vừa nói xong, Khương Thái Bạch ngẩn ra.
Trong lúc hoảng hốt, ông ta như thấy được Hồn tiên sinh năm ấy.
Giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra những lời không thể tưởng tượng nổi.
Khương Thái Bạch lại nói: "Năm ấy, tiên sinh cho chúng ta niềm hy vọng lớn lao, nhưng sau này vẫn chưa về lại!"
Tần Ninh nói: "Ta đã nói ta có con đường của riêng mình bắt buộc phải đi, không phải bây giờ ta đã trở lại rồi sao?"
Khương Thái Bạch không nói gì.
Hắn vẫn không tin Tần Ninh.
Trừ phi...
"Ngươi kiên trì như vậy thì đi theo ta!"
Khương Thái Bạch đi trước dẫn đường, cả hai tiến vào trong sơn cốc.
Đây là một sơn cốc âm u tĩnh mịch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673658/chuong-8894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.