Nhưng Khương Thái Bạch... lại là một kẻ vừa tàn nhẫn vừa hung mãnh.
Đồn rằng, Khương Thái Bạch trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai ngất người.
Ông già trước mặt hả?
Là Khương Thái Bạch hả?
Sao vậy được?
Hơn nữa... sao Tần Ninh lại quen biết Khương Thái Bạch?
Điều này thật không thể lý giải.
Ngay lúc ấy, ông lão già nua từ từ đi tới trước mặt Tần Ninh, cẩn thận đánh giá hắn.
"Ngươi là... ngươi là ai...", giọng điệu ông lão có chút run rẩy.
Ông ta không ngờ rằng, trên đời này, khi mình biến thành dáng vẻ này còn có người còn nhận ra mình!
Tần Ninh tiến lên, tóm lấy áo ông lão, quát: "Ta hỏi ngươi, Khương Thái Vi ở đâu rồi?"
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Ông lão không để tâm việc Tần Ninh thô lỗ với mình, chỉ là liên tục hỏi: "Ngươi là ai?
Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tần Ninh lạnh lùng nói: "Là ai dậy ngươi thuật con rối?"
Cơ thể ông lão cứng đờ.
Ánh mắt nhìn vào Tần Ninh đầy hoảng sợ.
Không thể nào! Không thể nào! Vị tiên sinh kia vô cùng tao nhã, là người có một không hai trên Tiên Giới, chắc chắn không thể nào là người thanh niên tuổi trẻ mới đạt cảnh giới Chân Tiên được! Đã mấy vạn năm trôi qua rồi... Không thể nào! Tần Ninh nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673653/chuong-8889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.