Chương trước
Chương sau
 Tần Ninh không hỏi thêm nữa, nói tiếp: "Cung điện bắt ngang hai ngọn núi an táng Khương Đằng Vân, không biết... phía sau sẽ là ai đây!"  

 

Tần Ninh thu hồi Thiên Diễn Thương Sinh Linh Đao.  

 

Đám người Bắc Minh Kiết không nói lời nào.  

 

Tiên khí ngũ phẩm đấy! Dù cho bọn hắn thì bọn hắn cũng không giữ được.  

 

Nếu đó là một món tiên khí tứ phẩm, bọn họ có thể giao nộp cho trưởng bối trong tông môn, gia tộc, các thế lực khác dẫu có biết cũng chỉ có thể hâm mộ ao ước mà thôi.  

 

Nhưng nó là tiên khí ngũ phẩm, nếu để các thế lực bá chủ khác biết rằng bọn họ có được nó, thì ắt sẽ khí Tử Vân tiên châu xảy ra đại chiến.  

 

Đoàn người ra khỏi căn phòng.  

 

Khi đi không khỏi liếc nhìn vào bức tranh treo trên tường đại điện.  

 

Cô gái trong tranh thật sự rất đẹp.  

 

Tựa như tiên nữ trong tranh vậy, khí chất tuyệt định, dáng người yêu kiều.  

 

Chẳng biết nếu là người thật giống vậy thì liệu có đẹp không.  

 

Tần Ninh im lặng nhìn bức tranh hồi lâu.  

 

"Tần đại ca... Tần đại ca...", Tương Chính Thiên cắt ngang dòng hồi tưởng của Tần Ninh, hỏi: "Chúng ta có đi tiếp không?"  

 

Đạt được Thiên Diễn Thương Sinh Linh Đao mà không xuất hiện nguy hiểm gì khiến bọn họ cảm thấy khó tin nổi.  

 

Nếu tiếp tục xâm nhận, bọn họ rất sợ.  

 

"Ừ!"  

 

Tần Ninh nói: "Hiện tại các đại bá chủ không vào được, lúc này chỉ có mười người chúng ta thôi".  

 

"Nếu đã phát hiện đây là ngôi mộ do người Khương tộc xây nên, người được mai táng trong đó cũng là cường giả của Khương tộc, vậy thì cứ tiếp tục xem thử, rốt cuộc... còn có cái gì nữa!"  

 

Tần Ninh không khỏi thốt lời cay đắng: "Không biết... liệu có phải...", nói tới đây, Tần Ninh lắc đầu.  

 

Thái Vi, ngươi bình an đúng không?  

 

Đúng chứ, ngươi chắc không sao đâu!   

 

"Tần đại ca, phía sau có thông đạo, kéo dài tới một ngọn núi...", giọng nói của Đoàn Thanh truyền tới.  

 

Tần Ninh hít một hơi, chậm rãi nói: "Xuất phát!"  

 

Đúng lúc này, Dịch Văn Vũ giữ chặt Tương Chính Thiên, trầm giọng nói: "Ngươi không thấy lạ sao?"  

 

"Hả?"  

"Ban đầu ta nghĩ là Tần đại ca sợ, nhưng sau khi nhìn dáng vẻ lấy đao của hắn, hắn vốn không sợ, mà là... lòng không yên!"  


Dịch Văn Vũ nói thẳng ra: "Theo ta quan sát, Tần đại ca vốn không sợ, không đúng, cũng có sợ, nhưng hắn không sợ chỗ này có nguy hiểm!"  

 

"Hắn dường như sợ gặp phải cái gì đó... sợ thấy chuyện mình không muốn nghĩ tới".  

"Là nó rất mâu thuẫn nhau, ngươi có hiểu không?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.