Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy!"  

 

Dịch Văn Vũ thở dài nói: "Hình như là vì Khương Thái Vi".  

 

"Vì nàng ư?"  

 

"Vâng".  

 

Dịch Văn Vũ gãi đầu, hình như Tần Ninh này rất hứng thú với Khương Thái Vi, vậy hắn ta đành nói nhiều chút.  

 

"Nghe nói Khương Thái Vi có thiên phú siêu phàm, hơn nữa dung nhan cực kỳ xinh đẹp, tuổi còn trẻ mà đã có chỗ ngồi trong mười hai tộc lão của Khương tộc, có thể đoán được tiếng tăm của nàng vang xa đến đâu!"  

 

"Mà tiếng tăm ấy cũng thu hút sự chú ý của thế lực trong các tiên châu khác...", Dịch Văn Vũ nói tiếp: "Nghe đồn rằng con trai của tông chủ Vô Cấu tiên tông ở Vô Cấu tiên châu vừa ý Khương Thái Vi, muốn lấy nàng làm vợ!"  

 

"Nhưng Khương Thái Vi đã thẳng thừng từ chối, chọc giận Vô Cấu tiên tông, tình tiết cụ thể ta không rõ lắm...", đệ tử cảnh giới Chân Tiên như bọn họ biết mấy chuyện này là giỏi lắm rồi, còn cụ thể ra sao... sợ rằng đến các trưởng bối của bọn họ cũng không biết bao nhiêu.  

 

Đại Nhật tiên châu! Vô Cấu tiên châu! Đây đều là những địa vực mạnh hơn Tử Vân tiên châu nhiều.  

 

Tần Ninh nghe vậy chỉ trầm mặc, nhưng đã khắc ghi chúng vào lòng.  

 

Thật ra, năm ấy Khương Thái Vi rời khỏi Khương tộc là do sai lầm của Khương tộc, sau đó Khương Thái Vi lại trở về, mấy chuyện đó Tần Ninh cũng không biết rõ lắm.  

 

Nhưng chỉ cần ngôi mộ ở đây không phải của Khương Thái Vi là được, còn là ai trong Khương tộc cũng không sao cả.  

 

Đoàn người đi dọc theo con đường giữa võ đài, tiếp tục tiến sâu vào trong... Xuyên qua con đường lớn, đi qua cầu thang cao ngất tầng mây được làm bằng huyết ngọc, thậm chí thoáng quanh nó xuất hiện màn sương máu.  

 

Tần Ninh bước bậc cầu thang một, lòng cảm thấy có gì đó thật bất an.  

 

Hắn tới Tử Vân tiên châu là để nghe ngóng xem ai phái tiên nhân hạ phàm giết hắn.  

 

Hiện tại, hắn chỉ biết việc này có liên quan gì đó với Tử Phủ.  

 

Nhưng lại không ngờ rằng tại Bất Vãng Sâm này lại gặp được mộ phần của nhà họ Khương.  

 

Người xứng với ngôi mộ này cũng chỉ có mười hai tộc lão hoặc tộc trưởng của nhà họ Khương mà thôi nhỉ?

Tần Ninh không biết là ai.  


Đám Bắc Minh Kiết, Dịch Văn Vũ thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Tần Ninh, bọn họ chỉ nghĩ Tần Ninh bị tình hình hiện tại dọa, cho rằng hắn đang sợ hãi, bởi vậy bọn họ đều rất cẩn thận, không dám bất cẩn.  

 

Cửa đại điện không đóng, bọn họ mở ra.  

Mười người bước vào trong đại điện, chỉ nhìn thấy cả cung điện trống rỗng, nhưng sát đất hay trụ chống đỡ đều dùng chất liệu phi phàm làm nên. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.