Chương trước
Chương sau
Cung điện trước mặt họ nằm ngang giữa hai ngọn núi cao vời vợi, núi dưới lòng đất vốn không phải là đá bình thường mà là khoáng thạch!  

 

"Tất cả đều là quặng Xích Linh!"  

 

Dịch Văn Vũ kinh ngạc thốt lên: "Quặng Xích Linh tạo thành núi, xa hoa quá rồi!"  

 

Quặng Xích Linh còn quý hiếm hơn U Viêm Thiết và Thổ Khuê Thạch nhiều.  

 

Nhưng hiện tại, hai ngọn núi cao vời vợi trước mặt dường như đang cản đường bọn họ.  

 

Mà cung điện bắt ngang hai ngọn núi cao kia tựa như để ngăn cản nơi đây.  

 

Chỗ này càng giống một cửa ải hơn.  

 

Lúc này, Tương Chính Thiên và Bắc Minh Kiết mê đắm nhìn cung điện cao khoảng mười trượng, rộng tầm trăm trượng kia.  

 

"Cả cung điện do khoáng thạch cực kỳ quý giá xây nên, đồ gỗ cũng lấy từ tiên mộc tốt nhất, xem ra nơi này chắc chắn chôn cất một đại nhân vật vô cùng vang danh".  

 

Cung điện cỡ này liếc qua đều cảm thấy đúng chất tiên cung.  

 

Tần Ninh bước tới trước cung điện, cách cửa cung khoảng mười trượng, ở đó có vô vàn đường tiên văn lẫn trong không gian, chặn đường mọi người đi.  

 

Mỗi một trận pháp ở đây đều rất thần bí lẫn mạnh mẽ, quả khiến người ta mắt loạn thần mê.  

 

Nếu không có Tần Ninh dẫn đường, chín người bọn họ không có khả năng đi tới đây.  

 

Thậm chí, cả chín người đều cảm thấy rằng, dù là cường giả Địa Tiên, Thiên Tiên trong tông môn gia tộc muốn đến được đây cũng phải trả giá rất lớn.  

 

"Thật thần kỳ...", Lôi Tiêu không khỏi cảm thán: "Thật khó lòng tưởng tượng, rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tâm tư để tạo ra nơi đây".  

 

"Nhưng mà, rốt cuộc là ai đã tiêu tốn nhiều nhân lực lẫn vật lực để tạo ra một ngôi mộ ở Bất Vãng Sâm này, và có dụng ý gì đây?"  

 

Tần Ninh bước từng bước tới trước cấm trận, tiên văn dần ngưng tụ giữa hai tay hắn, chẳng bao lâu sau, từng phong ấn kia dần dần mở ra.  

 

Chín người ngơ ngác đứng nhìn.  

 

Nếu không phải Tần Ninh luôn miệng nói rằng mình tới từ Thái Bạch Cảnh, không phải tu vi của Tần Ninh mới là Chân Tiên thì bọn họ cảm thấy nơi này do Tần Ninh tạo ra thật.  

 

Một đường đi vào bình yên vô sự.  

 

Cánh cửa lớn tỏa sáng rực rỡ màu vàng nhạt.  


Dịch Văn Vũ kích động nói: "Thiên Phù Thiên Cơ Môn!"  

 

Thiên Phù Thiên Cơ Môn là gì?  

Dịch Văn Vũ giải thích: "Cấm chế trên cánh cửa này còn lợi hại hơn gấp mười lần cấm chế trên cửa Vạn Phù, ta đã từng thấy trong sách cổ ở Dịch Thiên Các chúng ta, còn tưởng rằng thế gian này khó có người tạo ra được cánh cửa đó, không ngờ rằng ở đây lại có... Cánh cửa ở đây nếu có thể mang về nghiên cứu, thì không biết đáng giá bao nhiêu vạn tiên thạch đây trời!" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.