Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau.  

 

Tần Ninh thở phào rồi dừng tay lại.  

 

Đám người Dịch Văn Vũ vội vàng chạy tới chỗ đống đá vụn xem xét.  

 

Tới khi bọn họ nhìn thấy thi thể Tử Vân Nhàn bê bết trong đó, không còn hơi thở nữa, sắc mặt bọn họ trở nên khó coi.  

 

Chết rồi! Bọn họ trợn mắt há mồm.  

 

Chết một cách dễ dàng như vậy! Một vị cao thủ Nhân Tiên nhất phẩm chân chính lại bị một chưởng và một quyền của hắn đánh chết.  

 

Chẳng khác nào một người nông dân lấy cuốc đánh chết một con hổ cả.  

 

Thật hoang đường, nhưng lại là sự thật! Tần Ninh nhìn bãi hỗn loạn trước sơn cốc, hắn cau mày.  

 

Đang nướng thịt yên lành, lại phải đi nướng lại thêm lần nữa! Đúng vào lúc này, bên ngoài sơn cốc, vài bóng người bỗng nhiên xuất hiện.  

 

“Tần đại ca!”  

 

Một tiếng gọi vang truyền tới.  

 

Bắc Minh Kiết dẫn theo vài vị Chân Tiên cửu phẩm và bát phẩm của thế gia Bắc Minh chạy tới.  

 

Bắc Minh Kiết vốn không phục Tần Ninh nhưng sau đó, có vài tên đệ tử Chân Tiên cửu phẩm của đảo Nam Đấu vây khốn hắn ta và muội muội Bắc Minh Tuyết, Tần Ninh ra tay cứu bọn họ, nên Bắc Minh Kiết ôm lòng biết ơn hắn.  

 

Hơn nữa tiếp xúc với hắn hơn ba tháng, Bắc Minh Kiết thường được Tần Ninh chỉ bảo, nay đã thành Nhân Tiên nhất phẩm rồi, sau đó hắn ta thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ.  

 

Nên biết rằng con người đều là như vậy.  

 

Ngươi có thể ghen tỵ với người mạnh hơn ngươi một chút, có thể muốn khiêu chiến, cũng có thể sợ hãi nhưng ngươi không thể ghen tỵ với người mạnh hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần được, chứ đừng nói tới chuyện khiêu chiến.  

 

Hơn nữa, người như vậy lại đi giúp đỡ ngươi, trong lòng ngươi sẽ chỉ còn lại biết ơn và tôn kính.  

 

Đó chính là cảm giác hiện tại của Bắc Minh Kiết đối với Tần Ninh.  

 

Cứ gọi hắn là Tần đại ca, còn biết nịnh nọt hơn cả Dịch Văn Vũ.  

 

Thậm chí Tần Ninh còn thấy nếu các thế lực bá chủ kéo dài thời gian rèn luyện tới trăm ngàn năm thì có thể hắn sẽ thành lập được cả một môn phái mất.  

 

“Gào cái gì mà gào?”  

 

Tần Ninh tỏ vẻ ghét bỏ.  

 

Bắc Minh Kiết cũng rất ngây ngô, hắn ta hưng phấn kể: “Tìm thấy U Viêm Thiết rồi”.  

“Ồ?”  

 

“Tên ngu ngốc này chạy tới gây phiền phức cho người à?”  

 

Bắc Minh Kiết giận dữ: “Lần sau để ta ở lại với đại ca đi, Dịch Văn Vũ chỉ biết nói khoác thôi, chứ chỉ là một tên Chân Tiên, không có chút tác dụng nào cả!”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.