Bắc Minh Kiết lạnh lùng nhìn về phía Tần Ninh, một tay nắm chặt một cây trường mâu, tiên khí lượn lờ khắp người, phóng ra ánh sáng vàng nhàn nhạt giống như chân mệnh thiên tử.
"Không được!"
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Minh Kiết, nói: "Ta không chỉ không thể thả các ngươi, còn phải dùng các ngươi".
Dùng?
Ánh mắt Bắc Minh Kiết lạnh lùng.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì, ta muốn tìm một thứ, nhưng chỗ này quá rộng lớn, ta cần các ngươi làm nô lệ của ta, giúp ta tìm!"
Nghe thấy vậy, không chỉ là Bắc Minh Kiết, cho dù là mấy người Bắc Minh Tuyết, Khổng Hưu đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ninh.
Tên này đang nói mê sảng cái gì vậy?
Bảo bọn họ làm nô lệ của hắn, cống hiến sức lực vì hắn?
Điên rồi đi! Bắc Minh Kiết vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh, trong phút chốc đúng là không biết nên nói cái gì.
Tần Ninh không khỏi nhìn về phía hai người Liễu Lãng, Đoàn Thanh, chậm rãi nói: "Làm sao?
Điều này rất không thể tưởng tượng nổi sao?"
Liễu Lãng liền nói ngay: "Không có không có...", "Đúng thế, thua bởi ta, ta không giết các ngươi, để các ngươi làm tai mắt của ta, giúp ta tra tìm vài chỗ, sau đó sẽ tha cho các ngươi, dù sao việc này cũng tốt hơn giết các ngươi đi?"
"Vâng vâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673601/chuong-8837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.