Chương trước
Chương sau
 Còn khách khí hơn lúc ba người Hứa Văn Thành đến, thậm chí là khúm núm, năm vị Linh Tiên hôm nay tới đây tuy thực lực không bằng Hứa Văn Thành, thế nhưng thái độ lại cực kì kiêu ngạo.  

 

Trong một võ trường của Bạch Thạch Thánh Địa.  

 

Võ trường này dài chừng ngàn trượng, phạm vi rộng lớn.  

 

Năm cường giả đến từ Thánh Hoàng Thiên Tông nhìn đám người Bạch Bán An với vẻ mặt cao cao tại thượng.  

 

"Ngay chỗ này đi!"  

 

Một lão già trong đó ngạo nghễ nói: "Năm người chúng ta sẽ dựng truyền tống trận ở đây, hãy triệu tập hết đệ tử Chân Tiên, Linh Tiên bên trong Bạch Thạch Thánh Địa của ngươi cùng với thiên tài Chân Tiên, Linh Tiên thích hợp trong các thế lực lớn thuộc hạ đến, mười ngày sau chúng ta sẽ xuất phát tiến về Bất Vãng Sâm!"  

 

"Vâng vâng vâng...", năm vị Linh Tiên đại nhân vô cùng kiêu căng, thế nhưng đám người Bạch Thạch Thánh Địa lại cực kỳ cung kính, không dám trêu chọc.  

 

Hứa Văn Thành lần trước khách khí lại khiến bọn họ cảm thấy không quen.  

 

Vẫn là vênh vang đắc ý tốt hơn, như vậy mới khiến trong lòng bọn họ cảm thấy an tâm.  

 

Sau khi hầu hạ tốt mấy vị này, Bạch Bán An cũng lập tức đi thông báo cho hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc tin tức mười ngày sau sẽ tiến về Bất Vãng Sâm.  

 

Trong sơn cốc, Tần Ninh khoanh chân ngồi yên, không bao lâu sau liền nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đứng dậy.  

 

"Chúc mừng sư phụ, cảnh giới Chân Tiên ngũ phẩm".  

 

Trần Nhất Mặc tươi cười nói.  

 

"Chúc mừng Tần tiên sinh!"  

 

Bạch Bán An ở bên cạnh cũng cười nói: "Mười ngày sau đến Bất Vãng Sâm, Tần tiên sinh nhất định có thể thể hiện oai phong".  

 

Lúc này, Bạch Bán An lấy ra một tấm lệnh bài tỏa ra màu bạch ngọc nhàn nhạt, tản ra linh tính.  

 

Còn có một bộ quần áo, cũng đưa cho Tần Ninh.  

 

"Tần tiên sinh, lần này ngươi định tham gia với thân phận đệ tử của Bạch Thạch Thánh Địa chúng ta, ta đã chuẩn bị sẵn lệnh bài và trang phục cho ngươi rồi".  

 

Một bộ trường sam màu trắng, bên trên nhuộm tranh sơn thủy màu mực nhàn nhạt, một cái đai lưng màu xanh nhạt mang theo từng văn ấn, bên ngoài trường sam màu trắng còn có vạt áo dài cân xứng.  

 

Tần Ninh đưa tay nhận lấy bộ trang phục này, mặc lên.  

 

Dáng người thon dài có mấy phần thanh tú, dung nhan tuấn tú, càng tôn lên khí chất nho nhã công tử.  

Trần Nhất Mặc sửa sang lại quần áo cho Tần Ninh, vui vẻ nói: "Cái gọi là công tử vô song, nói chung chính là bộ dáng bây giờ của sư phụ".  

 

"Thật sao?"  

 

Tần Ninh dang hai tay ra, chậm rãi nói: "Công tử vô song chân chính là chỉ Dịch nhi!"  

 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.