Sắc mặt của Hoa Nguyệt Dung hơi thay đổi, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Nếu để Huyền tộc, Thanh Huyền Động Thiên biết chuyện động thiên, thần phủ, thánh địa khác nhúng tay vào chuyện của đại lục Thiên Huyền thì ta sợ chúng ta sẽ bị trả thù mất!"
"Trước mắt gia gia và các thúc, các bá không thể xoay sở được hết như vậy".
Hoa Dục bất đắc dĩ nói: "Cứ bị chèn ép khủng khiếp thế này thì sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt thôi, thà rằng tranh thủ tìm kiếm cơ hội vùng lên còn hơn".
"Nếu có thể nương tựa Hoa Cái Thánh Địa thì nhà họ Hoa chúng ta sẽ có thể cắm rễ tại đại lục Thiên Huyền này trong yên bình!"
Nghe xong, tâm trạng của Hoa Nguyệt Dung rối như tơ vò.
Nàng ấy hiểu rằng nước đi này không thể rút lại được nữa rồi.
Hoa Dục nói tiếp: "Muội còn nhớ Thái Nguyên chứ?"
"Hắn ấy ạ?"
Hoa Nguyệt Dung ngạc nhiên hỏi: "Đương nhiên là ta còn nhớ rồi, đứa con trai này của tam thúc vô liêm sỉ từ nhỏ, biệt tăm mấy năm trời, không phải hắn ta chết ở ngoài rồi sao ạ?"
Hoa Nguyệt Dung chưa kịp dứt lời thì một tiếng cười sảng khoái vang lên trong đại điện, hắn ta ha ha cười nói: "Nguyệt Dung muội muội, sao lại nghĩ rằng ca ca chết rồi chứ?"
Hoa Nguyệt Dung xoay người lại nhìn, chỉ thấy một nhóm bốn năm người đi ra khỏi đại điện, hai người thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673458/chuong-8694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.