Khúc Phỉ Yên không khỏi nói.
"Không có gì, chỉ là nhớ lại năm đó phụ thân ta trưởng thành...", Tần Ninh cười nói: "Ngươi không biết chủ nhân bây giờ của thế giới Thương Mang, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân năm đó đã từng bị gọi đùa là Mục chạy trốn!"
Mục chạy trốn?
Đây là cách xưng hô kì quái gì?
"Bởi vì phụ thân ta vẫn luôn bị đuổi giết, cứ bị đuổi giết mãi, chưa từng được yên ổn trưởng thành, dù có tổ phụ tổ mẫu ta giúp đỡ".
Tần Ninh cười nói: "Cũng chính là sau khi trở thành Vô Thượng Thần Đế, mở ra thế giới mới kỷ nguyên mới mới không còn ai là đối thủ, nhưng bây giờ, ta đoán ông ấy cũng đang chạy liên tục ngoài thế giới...", "Phụ thân người đúng là thú vị...", Khúc Phỉ Yên không khỏi cười nói: "Nhưng mà có thể khiến một người phụ nữ xuất sắc như mẹ người thích, phụ thân người chắc chắn có chỗ vượt trội".
"Đương nhiên rồi!"
Tần Ninh cười nói: "Cũng sắp rồi, ta quen biết Cố Vân Kiếm ở Thượng Tam Thiên, không bao lâu sau là được... Về nhà".
Hai người dựa sát vào nhau... Mà cùng lúc đó, ở giữa thời không tinh vực vô tận, một thanh niên mặc bộ kình phục màu đen bó sát người đột nhiên hắt xì hơi một cái.
"Ai nói xấu sau lưng mình vậy?"
Hắn ta lau miệng một cái, trên khuôn mặt thanh tú có vài phần tuấn dật bất mãn nói: "Chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673396/chuong-8632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.