Chương trước
Chương sau
Mà lúc này, bóng người Tần Ninh chậm rãi rơi xuống.  

 

"Tới rồi!"  

 

Ánh sáng của vảy rồng tán loạn, hồn phách Tần Ninh trở về bản thể, sắc mặt tái nhợt.  

 

Giờ phút này ở giữa trời đất mênh mông có một đống rễ cây mọc lên chằng chịt, thô to không diễn tả được, khiến người ta nhìn qua, căn bản không có cách nào kết luận.  

 

Mà Tần Ninh nhìn về phía ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn, nói: "Phá vỡ những rễ cây này, uống một hớp dịch cây, ít nhất có thể sống lâu mấy chục năm".  

 

Nghe thấy vậy, Thạch Cảm Đương không nói hai lời, trực tiếp bổ một chưởng về phía một đoạn rễ cây.  

 

Ầm... Một tiếng nổ vang lên, Thạch Cảm Đương ngây người đứng tại chỗ, hoàn toàn bối rối.  

 

"Sư phụ, người đùa con sao...", rễ cây không nứt ra, mà tay của Thạch Cảm Đương đã sưng thành móng heo.  

 

Tần Ninh cười một tiếng, đi tới chỗ một cái rễ cây trồi lên trên mặt đất, vỗ một cái, cười nói: "Lão già kia, đừng tính toán chi li như vậy chứ".  

 

Tần Ninh vừa dứt lời, một giọng già nua khổ sở đột nhiên vang lên: "Tiểu gia, thật sự không phải lão già ta tính toán chi li, người đừng bắt nạt lão già ta một thân một mình chứ...", một giọng nói vang lên, nhưng mấy người lại không nhìn thấy ai cả.  

 

Ở vị trí rễ cây mà Tần Ninh ngồi, vỏ cây lại rụng, hóa ra một khuôn mặt già nua mặt.  

 

"Lão già kia, có thể gây tổn thương đến gân cốt gì của ngươi chứ?"  

 

Tần Ninh cười mắng: "Uống chút dịch căn nguyên sinh mệnh thôi, vấn đề không lớn".  

 

Thạch Cảm Đương nhìn rễ cây, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền nói ngay: "Cây Thế Giới?"  

 

Cây Thế Giới! Trụ cột của cả Thương Mang! Sư phụ đã từng nói, năm đó cha hắn khai sáng ra thế giới mới, kỷ nguyên mới, lập ra quy tắc thế giới, mà cây Thế Giới lại giống như sống lưng của thế giới này vậy.  

 

Trong thế giới Thương Mang rộng lớn mênh mông, cho dù là các Thần Đế đứng đầu chuyển kiếp xuống các thiên địa thời không cũng sẽ phải chịu không gian tàn phá, sống chết khó biết trước, thứ duy nhất có thể cùng ở trong Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên, đại lục Vạn Thiên chỉ có cây Thế Giới thôi.  

 

Năm xưa ở đại lục Vạn Thiên, sư phụ đã từng gặp cây Thế Giới, hình như lúc đó đã gọi cây Thế giới là lão cây?  

 

Hay là cái gì nhỉ?  

 

Lúc này Thạch Cảm Đương không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống đất cầm một đoạn thân cây đưa lên miệng cắn, nhưng lại không cắn được.  

 

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, bi thương nói: "Sư phụ, người bảo ông ta cho con ăn một miếng đi mà!"  

 

Tần Ninh vỗ xuống rễ cây, cười nói: "Chịu chút đi, không sao đâu".  

 

"Haiz...", trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ không biết làm sao.  

 

Thạch Cảm Đương cắn một cái nữa, mặt ngoài rễ cây tan vỡ, chảy ra chất dịch long lanh trong suốt màu xanh.  

 

Thạch Cảm Đương uống một hớp, cả người gần như muốn bay.  

"Thoải mái, quá đã...", đôi mắt Thạch Cảm Đương lóe ra ánh sáng, hoàn toàn bối rối.  

 

Đây chính là dịch sinh mạng căn nguyên đó sao?  

 

Đơn giản là còn thần kỳ hơn cả tiên đan! Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Viễn, cười nói: "Ngươi đánh nhau với hồn phách của Ô Thanh, thân xác bị thương mới thành dáng vẻ này, ngươi cũng uống một chút đi".  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.