Chương trước
Chương sau
 Mà ngay sau đó, cả người hắn ta không có cách nào chịu đựng được lực lượng mênh mông như vậy, bên ngoài đã sinh ra từng vảy rồng màu xanh nhạt.  

 

Chỉ trong chốc lát, cả người Thạch Cảm Đương cứ như đã biến thành một con rồng hình người, từ trên xuống dưới phủ đầy vảy, thậm chí trên đầu cũng mọc ra sừng rồng.  

 

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Nghĩa phụ, người...", "Là con nói cho hắn ta mà".  

 

Lúc này thân thể Tạ Thanh đã vô cùng ảm đạm, cứ như lúc nào cũng có thể bể tan tành.  

 

"Tiểu Tần Tử".  

 

Tạ Thanh tiếp tục nói: "Phần lực lượng này là ta lén lút để lại trước khi con lịch kiếp, bây giờ cũng coi như giúp con một lần, nhưng sau này ngàn vạn lần không được mạo hiểm như thế nữa, có thể thích ứng, nhưng nếu thật sự khiến mình chết thì sẽ là chuyện lớn thật đấy!"  

 

"Con cũng đừng cho rằng con đã sống chín đời thì sẽ không thể chết được ở đại lục Vạn Thiên thế giới Cửu Thiên".  

 

"Dẫu sao cho dù là mẹ con hay sư phụ con đều không cân nhắc sâu xa như nghĩa phụ ta, biết chuẩn bị sớm".  

 

Tần Ninh gãi đầu một cái nói: "Con luôn cảm thấy có lẽ sư phụ và mẹ suy tính nhiều hơn người...", "Nói vớ vẩn!"  

 

Tạ Thanh mắng một câu, thân thể tán loạn.  

 

Tần Ninh vội vàng nói: "Nghĩa phụ, giúp con nói lời hay với Y Tuyền nhé".  

 

"Nói cái con khỉ!"  

 

Giờ phút này, Tạ Thanh hoàn toàn biến mất không thấy.  

 

Tần Ninh ngồi tại chỗ, trong phút chốc vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.  

 

Chẳng qua là sau đó, một câu nói của Tạ Thanh lại chui vào trong tai Tần Ninh, làm cho hắn hơi sững sờ, đưa mắt nhìn về phía Thạch Cảm Đương ở một bên... Vân Giới Cửu Thiên Vân Minh! Nơi đó có người nhà, bạn bè hắn quen thuộc nhất, mà đời này đi tới bước này đã cách nơi đó rất gần rồi.  

 

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, Tần Ninh vẻ mặt hướng tới, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, Y Tuyền, sư phụ, con... sắp trở về rồi".  

 

Chẳng qua là dần dần, Tần Ninh đưa mắt nhìn bầu trời, sắc mặt càng ngày càng cổ quái, cho đến cuối cùng đến khi nhìn lại bầu trời lần nữa đã hoàn toàn ngây người.  

 

"Sao vậy?  

 

Sư phụ?"  

 

Khúc Phỉ Yên hiếu kỳ nói.  

 

Tần Ninh chỉ lên bầu trời, mắng: "Lão rồng già, ta cũng biết ông ấy không được, nhưng lại cứ muốn khoe tài".  

Không được?  


 

"Thế giới Thương Mang mênh mông này đều đã được cha ta năm xưa định lại rõ lần nữa, quy tắc không gian này đều là cha ta tạo ra, cha ta là Vô Thượng Thần Đế, là người đứng đầu các vị Thần Đế, quy tắc không gian mà ông ấy để lại, người ngoài không động vào được".  

 

"Lần này Diệp Chi Vấn có thể mở ra lối đi giữa Thượng Tam Thiên và Trung Tam Thiên, để cho một ít Tiên Nhân hạ xuống, đơn giản là lấy chỗ sơ hở của không gian để xuống tay".  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.