Mà khi tư thái của Chiêm Ngưng Tuyết đang khiến cho ngàn vạn võ giả cảm mến say mê, trên bầu trời, hư không đột nhiên nứt ra, ngưng tụ thành một chiếc thang trời.
Cái kia thang trời bên trong, có đạo lực vô hình, đem Chiêm Ngưng Tuyết đẩy đi.
Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết quay lại nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt đầy vẻ lưu luyến.
"Đi đi!"
Tần Ninh cười nói: "Không bao lâu nữa, sư đồ chúng ta sẽ trùng phùng ở Thượng Tam Thiên!"
Chiêm Ngưng Tuyết nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, nhưng vẫn cứ lưu luyến nhìn Tần Ninh không thôi.
"Ặc...", Tần Ninh đưa tay gãi trán, cười nói: "Vi sư đã nói thì sẽ làm".
Lúc này Chiêm Ngưng Tuyết mới hiểu ý cười một tiếng như trăm hoa đua nở, mặt trời mới mọc dâng lên trong trời đất, bóng người nàng ta cũng biến mất không thấy gì nữa.
Thành tiên! Đây mới thật sự là thành tiên! Giờ phút này, vô số võ giả đều sinh lòng mê mẩn.
Mà ngày hôm nay cũng được vô số võ giả ở Trung Tam Thiên ghi nhớ trong lòng.
Có người phi thăng thành tiên, cảnh tượng này ầm ầm sóng dậy, kinh thiên động địa! Cho đến khi Chiêm Ngưng Tuyết biến mất.
Tần Ninh mới nhìn về phía Diệp Chi Vấn, cười nói: "Lần này ta lại thắng!"
"Từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên, lại đến Trung Tam Thiên, ta đều thắng".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673323/chuong-8559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.