Ba kẻ nọ nằm sấp trên nền đất, mắt trợn trắng.
Ngụy Vô Song ngẩn người nhìn tiểu cô nương mặc chiếc váy rách rưới đang đứng ở phía đối diện với gương mặt đầy hoảng sợ kia.
Ba người đang nằm đó vẫn chưa chết.
Ngụy Vô Song lên tiếng, giọng thều thào: “Cho ngươi cái này”.
Nói xong, hắn thảy một cây chủy thủ xuống đất.
Ngụy Vô Song nói tiếp: “Giết bọn chúng đi”.
Sắc mặt cô bé vô cùng trắng bệch, ánh mắt cô bé đầy kinh hoàng.
Ngụy Vô Song chậm rãi nói: “Không giết bọn chúng thì khi chúng tỉnh lại, lấy lại sức thì cả ba chúng ta đều phải chết”.
Nói xong câu này, Ngụy Vô Song không khuyên gì nữa mà nhắm mắt, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.
Tiếng phập phập phập vang lên, trong ngôi miếu xập xệ tĩnh lặng như tờ, bên ngoài thì gió bão vẫn đang rít những tiếng ghê rợn... Cô bé cầm cây chủy thủ đẫm máu lên, đứng ở đó, mặt mũi tái mét.
“Tỷ tỷ...”, một tiếng rên rỉ cất lên, phá vỡ bầu không khí chết chóc trong ngôi miếu.
Cô bé vội vàng vứt chủy thủ xuống rồi chạy đến bên cạnh đệ đệ.
“Đệ... khó chịu quá...”, lúc này, trông cậu bé vô cùng đau đớn, cậu thều thào: “Có phải đệ sắp chết rồi không...” “Chiêm Viễn, Chiêm Viễn, đệ sẽ không chết đâu, sẽ không chết đâu mà...”, thế nhưng, một đêm trôi qua, trong ngôi miếu hoang tàn, Chiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673318/chuong-8554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.