“Ồn ào quá!”
Diệp Chi Vấn phẩy tay rồi nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tên Ô Minh Viêm này tự cho mình thông minh, bắt được đệ đệ ngươi thì mặc định là đã bắt được ngươi. Đây đâu có đúng suy nghĩ của ta!”
Tần Ninh cũng bật cười: “Ta cũng không thấy giống tác phong của ngươi!”
“Diệp Chi Vấn, năm xưa, đại ca ta Tần Kinh Mặc, cha mẹ ta Linh Thư và Lý Thanh Huyên chết trong tay ngươi đúng chứ?”
Diệp Chi Vấn nhếch mép: “Đương nhiên không phải rồi”.
“Thế ta hiểu rồi”.
Tần Ninh mỉm cười: “Ngươi xuất thân từ Thương Mang Vân Giới, cảnh giới của ngươi có thể không phải Thần Đế nhưng một số người sau lưng ngươi chắc chắn có tu vi Thần Đế nhỉ?”
“Số lượng Thần Đế trong Thương Mang Vân Giới cũng chỉ quanh đi quẩn lại những người kia. Theo suy nghĩ của ta, đợi khi ta trở lại Thương Mang Vân Giới thì hẳn không khó để tìm ra kẻ đứng sau màn”.
“Vậy ư?”
Diệp Chi Vấn tiếp lời: “Tần Ninh, ngươi tự tin đến mức khi ngươi trở lại Thương Mang Vân Giới, tình hình ở Thương Mang Vân Giới vẫn y như lúc ngươi đi ư?
Ngươi rời khỏi Thương Mang Vân Giới đã được chừng chín vạn năm. Trong chín vạn năm này đã xảy ra những chuyện gì, ngươi có biết không?”
“Phụ thân ta rời đi những trăm vạn năm, không phải Thương Mang Vân Giới vẫn bình thường đấy sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673313/chuong-8549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.