Hứa Huyền Diệp có thể chết.
Nhưng Tần Ninh không thể.
"Ta sẽ tự xử lý!"
Tần Ninh hờ hững nói: "Nếu ngươi dám động thủ thì ngươi sẽ không còn là đệ tử của ta nữa!"
Khúc Phỉ Yên sững sờ, nét mặt đầy ngỡ ngàng.
Nửa bên mặt Ô Minh Viêm phá lên cười sặc sụa: "Tần Ninh, nói vậy tức là ngươi thà chọn tự sát còn hơn à?"
Tần Ninh chỉ nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, hờ hững nói: "Bốn tên Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích, Ô Vân Bàng không được sống. Yên Nhi, ngươi đi giết bọn chúng đi!"
"Nhưng sư tôn..." "Sao?
Không nghe lời ta à?"
Sắc mặt Khúc Phỉ Yên vô cùng khó coi, liếc mắt nhìn bốn người Ô Vân Hiên. Nàng giậm chân một cái, lại xông qua chém giết với mấy người kia lần nữa.
Chỉ là lần này, Khúc Phỉ Yên trút toàn bộ lửa giận của mình lên bốn kẻ nọ.
Tần Ninh nhìn đệ đệ Hứa Huyền Diệp nhìn trong gang tấc, nhìn Ô Minh Viêm gần trong gang tấc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Huyền Diệp, đệ có sợ không?"
"Ca ơi...", nửa bên mặt Hứa Huyền Diệp mấp máy môi, nhìn Tần Ninh mà nức nở: "Xin lỗi, ca..." "Không sao đâu".
Tần Ninh an ủi: "Trước kia bọn chúng cũng từng làm vậy với ta, làm ta mất đi người thân, giờ lại tiếp tục sử dụng cách này với đệ".
"Ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673310/chuong-8546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.