Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều đã bị đưa lên Thượng Tam Thiên, bây giờ chắc chắn Chiêm Ngưng Tuyết cũng sẽ vũ hóa thành tiên, rời khỏi Trung Tam Thiên, như thế chỉ còn một nữ tử là nàng ở bên cạnh sư tôn thôi.
Thế thì bắt lấy trái tim sư tôn dễ như trở bàn tay rồi còn gì?
Nàng vẫn còn rất nhiều thời gian! Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi cũng ở cảnh giới Hư Tiên khá lâu rồi, định khi nào độ tiên kiếp đấy?"
"Con cũng không biết nữa, con chưa cảm nhận được gì cả".
Khúc Phỉ Yên lập tức nói: "Có khi tới lúc sư tôn phải độ tiên kiếp con vẫn chưa cảm nhận được gì ấy ạ".
Tần Ninh không nói gì.
Bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết bay lên bầu trời.
Trận tích hóa thành cây thước đen, ánh sáng ngưng tụ.
Vầng hào quang đen tuyền che phủ cả bầu trời, dần dần lan rộng ra xung quanh như bóng đêm nuốt chửng cả không trung.
Ánh sáng màu đen kia như bóng với hình, chạm đỉnh tầng mây.
Trong cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết cũng ngưng tụ ra hàng ngàn hàng vạn đạo trận văn áp vào ánh sáng màu đen.
"Tuyết Nhi đang làm gì thế?"
Cổ Ôn Uyển hỏi với vẻ khó hiểu.
Tần Ninh thở hắt ra, nói: "Trận tích là linh hồn của trận văn do con khắc họa cách đây vạn năm, kết hợp với ba ngàn sáu trăm bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673302/chuong-8538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.