Ô Lạp Hợp đã chết.
Ô Linh Thần Lực được dẫn dắt tới nhờ sự hiến tế cũng đã tiêu tán.
Giờ thì Ô Linh tộc đã thua cuộc rồi.
Chỉ còn lại bốn đại hoàng tử Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng, còn có cường giả và tộc trưởng của bốn tộc còn lại đều mặt xám như tro tàn.
Quan trọng nhất là, việc Ô Linh Thần Lực sụp đổ là một cú đá kích trời giáng trong lòng năm tộc lớn.
"Ca...", nét mặt Hứa Huyền Diệp vô cùng lo lắng.
"Không sao...", Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, được Hứa Huyền Diệp đỡ đi qua chỗ mọi người.
"Sư tôn...", đôi mắt quyến rũ của Khúc Phỉ Yên đỏ hoe, chứa đựng đôi phần lo âu.
"Ngoan nào, đừng khóc".
Tần Ninh thều thào nói: "Lần này đỡ hơn hồi trước nhiều..." "Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?"
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng thét cất lên.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không trung của vùng đất Cực Bắc, giữa bầu trời trắng ngần đầy tuyết xuất hiện một kẽ nứt! Chuyện gì đang xảy ra?
Không chỉ võ giả Trung Tam Thiên mà kể cả các chiến sĩ của năm Ma tộc cũng biến sắc mặt.
Trời... sập rồi ư?
Tần Ninh cũng nhìn bầu trời, nét mặt hơi hoảng hốt.
"Sư tôn... chuyện này là sao?"
Chiêm Ngưng Tuyết ngỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673300/chuong-8536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.