Chương trước
Chương sau
 Dù sao cũng là một vị cường giả thập nhị biến, Đường Mặc có thể nói là người mạnh nhất Bắc Đấu Thiên, đương nhiên rất nhanh đã có biện pháp đối phó.  

 

Chỉ là dù vậy, những Yểm Bạt tộc kia nhờ việc ẩn nấp thân ảnh, thường xuyên đánh lén rất có hiệu quả, làm cho đám người Bắc Đấu Tông có chút tức giận.  

 

Một vị trưởng lão thập biến quát: "Mẹ nó, có bản lĩnh thì dùng đao thật thương thật đánh một trận đi!"  

 

Một tiếng bịch.  

 

Đột nhiên vang lên.  

 

Vị trưởng lão kia vừa mới nói xong, đã bị một thanh đao trực tiếp cắt đầu.  

 

"Bắc Đấu Hung!"  

 

Đường Mặc thấy cảnh này, sắc mặt xiết chặt.  

 

Cảnh giới thập biến! Cường giả thập biến bên trong Bắc Đấu Tông rất thưa thớt.  

 

"Nóng tính như thế làm cái gì?"  

 

Đúng lúc này, một bóng người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, cười tủm tỉm nói: "Dọa nô gia sợ chết!"  

 

Nhìn người phụ nữ trước mặt, Đường Mặc lạnh lùng nói: "Yểm Bạt tộc có ba quản sự, U Hồ, U Mị, U Cơ, ngươi là người nào?"  

 

Người phụ nữ váy đen cười tủm tỉm nói: "Tiểu nữ là U Mị!"  

 

Đường Mặc khẽ nói: "Ta biết Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Yểm Bạt tộc có làm ăn với các phe phái trong Bắc Đấu Thiên chúng ta, Đường Mặc ta vẫn luôn mắt nhắm mắt mở không để ý đến, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi lại đang làm gì đây?"  

 

"Chẳng lẽ bài học của Ma tộc Huyết Nhãn, Ma tộc Quỷ Nhãn, Ma tộc Thiên Mục, các ngươi còn chưa nhìn thấy sao?"  

 

"Một mình Tần Ninh đã có thể tiêu diệt cường giả đỉnh cao của tam đại Ma tộc, mà tứ đại Ma tộc như Yểm Bạt tộc các ngươi còn muốn gây ra đại chiến trong Trung Tam Thiên hay sao?"  

 

U Mị cười tủm tỉm nói: "Huyết Ẩm tộc trưởng, Mục Thần tộc trưởng, Quỷ Thiên tộc trưởng bỏ mình là điều mà chúng ta không nghĩ tới, Tần Ninh quá làm bừa, không biết nương tay gì hết".  

 

"Vốn dĩ bảy đại tộc chúng ta có không ít Biến Cảnh, nhưng trong trận chiến ở Vô Tương Thiên đã chết quá nhiều, dẫn đến bây giờ cấp bậc Biến Cảnh của chúng ta chênh lệch quá lớn với võ giả cấp bậc Biến Cảnh của Trung Tam Thiên, cho nên muốn gây ra đại chiến là điều không thể nào...", nghe được những lời này, Đường Mặc nhíu mày lại nói: "Vậy các ngươi muốn làm cái gì?"  

 

U Mị cười nói: "Điều này cũng không thể nói cho ngươi biết được".  

 

Đường Mặc hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, hờ hững nói: "Nếu đã như vậy, nước sông không phạm nước giếng cũng không tồn tại nữa, thật sự cho rằng Đường Mặc ta dễ bắt nạt hay sao!"  

 

Trung Tam Thiên, chín đại thiên.  

 

Thương Vân Thiên có thực lực mạnh nhất, Thượng Nguyên Thiên có thực lực yếu nhất.  


U Mị nhìn thấy Đường Mặc tức giận cũng không hoảng hốt, tuy ả ta là cảnh giới thập nhất biến, thế nhưng Yểm Bạt tộc bẩm sinh giỏi thích ứng hoàn cảnh, năng lực ẩn nấp bản thân ả ta cũng nắm giữ thuần thục đến cực điểm, cho dù ả ta không phải đối thủ của Đường Mặc, thế nhưng là Đường Mặc muốn giết nàng, cũng rất khó.  

 

"Đường Mặc tông chủ cũng nên cẩn thận!"  

U Mị vừa dứt lời, cả người đã là biến mất vô tung vô ảnh. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.