Đạo Vô Tuyệt nói xong, tay nắm chặt lại, thấy khoảng không sau lưng ông ta bỗng lóe lên vầng sáng, không gian bị xé rách, nháy mắt đã xuất hiện một lưỡi đao nguyên lực, dài khoảng vạn trượng chém xuống.
Keng... trên không trung, đao và kiếm va chạm vào nhau.
Khoảnh khắc ấy.
Đao kiếm cùng vỡ vụn, hóa thành từng đốm sáng lan ra khắp bốn phía.
Sức mạnh hủy diệt đến mức đáng sợ lan ra, phá nát cả không gian, mọi người nhìn qua, bầu trời lúc này như sắp sập xuống vậy.
Cơ thể Đạo Vô Tuyệt chao đảo, lùi ra sau hơn mười dặm.
Nhưng Tần Ninh đang cầm kiếm định tấn công lần nữa.
Đúng lúc đó, xung quanh xuất hiện sáu vị lão tổ cảnh giới bát biến trái phải nhắm thẳng vào Tần Ninh.
"Cút!"
Dứt lời, cuốn sách Vạn Khí dưới chân hắn hóa thành văn ấn, ngưng tụ ra dáng vẻ của tám thần binh, rồi công kích ra xung quanh.
Phùn phụt... thân thể tám vị lão tổ kia bị xuyên thủng trong nháy mắt, máu tươi chảy ra giàn giụa, thân thể ngã xuống, không còn hơi thở nữa.
"Dưới thập biến không được tới gần hắn".
Một tiếng quát hùng hậu vang lên, đó là một ông lão mặc áo choàng màu đen.
"Đạo Văn Giác!"
Thấy người nọ, Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Năm xưa, sư phụ ta kính trọng ngươi như huynh trưởng, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673176/chuong-8412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.